Chương 856: Nhưng Mà Cô Nào Có Đâu?
Chương 856: Nhưng Mà Cô Nào Có Đâu?Chương 856: Nhưng Mà Cô Nào Có Đâu?
Cô giới hạn hung thủ ở cược đua ngựa là bởi vì sân đua ngựa chính quy chỉ có của chính phủ, cộng thêm ngoại hình cụ thể mà cô miêu tả ra, cho nên chắc chẳn có thể nhanh chóng khóa chặt được nghi phạm.
Tô Niệm Tinh đợi thẳng cho đến tận chưa thì A Hỉ qua đây giao thức ăn, phát hiện các cảnh sát đều không có ở đây.
Cô chọn một phần rồi sau đó ăn cơm chung với vị điều tra viên lớn tuổi kia.
A Hỉ không nhận ra Tô Niệm Tinh nên giao thức ăn xong là rời đi ngay.
Tô Niệm Tinh đợi thẳng đến tận hơn bảy giờ tối, trời đã tối rồi thì mấy người kia mới chậm rãi trở về.
Cách từ rất xa mà cô vẫn có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của bọn họ.
Trong đồn cảnh sát có nhiều phòng, lúc đi trong hành lang chỉ cần phát ra một chút âm thanh thôi thì những phòng khác đều có thể nghe thấy được.
Thấy bọn họ lớn tiếng thảo luận mà trong giọng nói còn lộ ra vẻ hào hứng, cuối cùng thì sợi dây đàn căng lên trong lòng Tô Niệm Tinh cũng có thể thả lỏng, cô nhìn chằm chằm vào người ở cửa với vẻ chờ mong.
Sau khi mấy người này đi vào đã ngay lập tức vây xung quanh Tô Niệm Tinh, bọn họ đứng thành hàng giống như cấp dưới đang đợi trưởng quan kiểm tra, muốn ngoan ngoãn bao nhiêu thì ngoan ngoãn bấy nhiêu.
Trước đó lúc ra ngoài bọn họ không tin bao nhiêu thì bây giờ lại bị vả mặt đau bấy nhiêu. Có thế nào thì bọn họ cũng không ngờ ý tưởng từ trên trời rơi xuống của cô lại là sự thật. Lúc nghi phạm kia trông thấy cảnh sát đã bỏ chạy theo bản năng lại còn đả thương người đi đường. Nếu như không phải trong lòng chột dạ, sợ cảnh sát tìm tới tận nơi thì tại sao phải vung chân bỏ chạy.
Lúc bị cảnh sát chế trụ, gã còn dám cầm dao dọa cảnh sát?
Phải biết rằng lúc nghi phạm có dao thì cảnh sát có thể hợp pháp hóa bắn đối phương.
Giám sát Lương không đi qua đó hỏi mà vội vàng áp giải nghi phạm đi lấy lời khai.
Đại Lâm và Trương Chính Bác đi vào thẩm vấn, những người khác chỉ có thể vây quanh Tô Niệm Tinh và đợi cô phân tích quá trình suy luận đặc sắc.
Tô Niệm Tinh muốn chết mất thôi.
Lúc này cô còn khẩn trương hơn cả hồi tham gia thi đại học ở kiếp trước. Ít nhất thì ở kiếp trước cha mẹ cô cũng không gây áp lực cho cô, có thể đỗ được thì đỗ mà không thể đỗ được thì tốt nghiệp thôi.
Nhưng mấy người này lại dùng ánh mắt ham học hỏi để nhìn chằm chằm vào cô và muốn có được một đáp án thật hoàn chỉnh.
Nhưng mà cô nào có đâu?
Cô cười gượng, bảo: "Thì nhờ trực giác đó, vì trực giác của tôi đủ chuẩn cho nên tôi mới khác với những chuyên gia tâm lý tội phạm khác."
Mọi người: "...'
Trực giác?
Thà rằng cô tự xưng mình là thiên tài luôn đi cho rồi.
Nào có ai chỉ nhìn mỗi nạn nhân là có thể đưa ra được nhiều đáp án chính xác như vậy chứ? Hơn nữa, cô còn không nhìn hết toàn bộ nạn nhân mà chỉ nhìn đúng một thi thể rồi đưa ra đáp án. Thế này đã không thể dùng từ thiên tài để hình dung nữa rồi mà nên nói là ma nhập vào người còn thuyết phục hơn.
Ngay lúc Tô Niệm Tinh đang như đứng đống lửa, như ngồi đống rơm thì giám sát Lương đi ra khỏi phòng camera.
Mấy người này cũng không buồn hỏi Tô Niệm Tinh mà ngay lập tức bao vây lấy giám sát Lương.
"Thế nào rồi? Nghi phạm đã khai nhận chưa?”
"Khai rồi, gã đã khai nhận tất cả, sở dĩ giết mấy nữ giới kia là bởi vì gã cảm thấy mặc váy màu đỏ có thể vượng cho gã, sau đó chuyển đổi mục tiêu là vì trước đấy vô dụng nên gã lại bắt đâu chọn những nữ giới đúng năm tuổi, nhưng vẫn không trúng thưởng như cũ." Giám sát Lương nhún vai.
Mọi người khó mà chấp nhận được: "Chỉ vì trúng thưởng thôi ấy hả?”
Lý do này cũng quá khốn nạn rồi: "Năm tuổi không phải chỉ vượng cho mình thôi sao? Nào có vượng cho người khác được chứ?”
"Cũng có người vượng cho người khác đó." Có người nói.
Đại Lâm đi từ trong phòng thẩm vấn ra ngoài và nói với giám sát Lương: "Sir Lương, tôi đến bộ phận giám định hỏi hung khí với vết thương trên người nạn nhân có trùng khớp không nhé?”
Giám sát Lương gật đầu: "Đi đi."
Nghi phạm đã khai nhận rồi, nếu hung khí cũng có thể trùng khớp vậy vụ án sát thủ liên hoàn gây chấn động dư luận này cũng coi như đã phá giải được.
Nhưng mọi người vẫn không nhẹ nhõm được bao nhiêu, thường thì bọn họ phá án xong đều sẽ có cảm giác sảng khoái sau khi giải được câu đó nhưng bây giờ, quá trình giải mã câu đó rõ ràng và sáng tỏ ấy đã không còn.