Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 884 - Chương 884: Người Phụ Nữ Này Quá Ngốc

Chương 884: Người Phụ Nữ Này Quá Ngốc Chương 884: Người Phụ Nữ Này Quá NgốcChương 884: Người Phụ Nữ Này Quá Ngốc

Tô Niệm Tinh giật nảy mình: "Hai trăm vạn cơ á? Cô ta cầm nhiều tiên như thế đến khách sạn làm gì? Tại sao không trực tiếp gửi vào thẻ ngân hàng hoặc là sổ tiết kiệm ấy, không thì làm chi phiếu cũng được cơ mà."

Cầm nhiều tiền mặt như vậy đến khách sạn cũng nguy hiểm bao nhiêu.

Giám sát Lương lắc đầu: "Hình như là tới bên này làm ăn."

Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh chia sẻ vụ án này với các hàng xóm láng giềng trong lúc nói chuyện phiếm.

Chú Minh chậc chậc: "Nhiều tiền mặt như vậy, sao người phụ nữ đó lại xách đến khách sạn cơ chứ? Lá gan của cô ta đúng là lớn thật."

Chú An cũng cảm thán rằng người phụ nữ này quá ngốc.

Thím An cầm tờ báo hôm nay lên: "Lên báo rồi đây này, còn treo cả tiên thưởng tận mười vạn đô la Hồng Kông luôn, chỉ cần cung cấp được manh mối thì đảm bảo sẽ thực hiện."

"Chắc chắn là nhân viên khách sạn trộm rồi, bằng không chính là khách trọ trộm đi." Có hàng xóm đoán mò: "Tiếc là tôi không nhìn thấy."

Đúng lúc này thì chị Vân đi từ bên ngoài vào.

Bà A Cam nhìn cách ăn vận của chị ta mà mất rất lâu vẫn không nhận ra nổi người: "Sao cô lại ở đây giờ này? Hôm nay cô không cần đi thu rác sao?"

Chị Vân nở nụ cười ngại ngùng với mọi người: "Hôm nay tôi nghỉ ngơi."

Thím An lập tức mời chị ta ngồi xuống: "Nên như thế mới phải, làm sao có thể ngày nào cũng mệt như vậy được chứ, gắng quá là hại thân đấy. Mà mấy đồng nghiệp kia của cô cũng quá đáng lắm cơ, dựa vào cái gì mà để một mình cô tăng ca."

"Đúng đó.' Chú Minh khuyên chị ta sau này đừng có dễ tính quá, bằng không sẽ bị người ta bắt nạt ngay.

Tô Niệm Tinh bưng cốc trà sữa mang qua đó.

Chị Vân móc tiên từ trong túi ra nhưng Tô Niệm Tinh vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu, cốc này tặng chị đấy, ngày nào cũng dọn thùng rác hộ chúng tôi mà tôi còn chưa cảm ơn chị đâu. Lần nào cũng muốn mời chị ngồi xuống uống cốc nước nhưng chị lại không có thời gian. Hôm nay tôi mời chị ăn bữa cơm, chị xem có gì hợp ý không nhé?”

Chú Minh cười to, còn xúi giục chị Vân chọn món đắt: "Vị này chính là phú bà đã mở ba quán ăn rồi đấy, loại chuyện tốt này không thường thấy đâu, có lời mà không hưởng là uổng phí lắm."

Những người khác cũng cười ha ha theo.

Chị Vân thấy mọi người đều cười nên cũng nở nụ cười, nhưng suy cho cùng chị ta vẫn hơi câu nệ, không tiện chọn món cơm bào ngư quá đắt nên chỉ chọn cơm sườn.

Lúc ăn cơm, các hàng xóm lại bàn về chủ đề ban nãy.

Vẻ mặt chị Vân cứng ngắc, vội hỏi thím An mượn tờ báo rồi đọc lướt qua. Sau khi đọc xong, sắc mặt chị ta trắng bệnh, hình như còn có hơi khẩn trương, xen lẫn vào đó còn có chút quẫn bách, trên sống mũi lại càng nặn ra một tâng mồ hôi mịn.

Thím An thấy sắc mặt của chị ta không đúng mới quan tâm hỏi: "Cô sao thế? Thấy không khỏe trong người sao?"

Chị Vân mím môi, rất lâu sau mới lấy lại bình tĩnh: "Không... không sao." Chị ta và vội vài miếng cơm rồi lại vội vàng rời đi, ngay cả chào hỏi cũng quên mất.

Các hàng xóm cũng không để ý vì dù sao chị Vân cũng có ba đứa con, có thể ra ngoài được một lúc đã rất khó khăn rồi, khôn có khả năng ngồi đây nhàn rỗi cả một buổi sáng giống như bọn họ. ...

Buổi tối, Tô Niệm Tỉnh trở về nhà, giám sát Lương nói với cô bằng giọng mừng rỡ: "A Tinh, em biết gì chưa? Vụ án người phụ nữ mất hai trăm vạn đã được phá rồi đấy."

Tô Niệm Tinh bật cười: "Người không biết còn tưởng vụ án này được anh phá đấy."

Giám sát Lương bật cười: "Không phải anh phá nhưng cũng là đồn cảnh sát phá, suy cho cùng vẫn là chuyện vui mà."

"Ai trộm vậy?" Tô Niệm Tinh cũng chỉ thuận miệng nói vậy chứ cô vẫn cảm thấy rất có hứng thú với hung thủ vụ này.

"Không biết." Giám sát Lương lắc đầu.

Tô Niệm Tinh sững sờ: "Hả? Nhưng không phải vừa rồi anh mới nói đã phá được rồi hay sao?"

"Không phải, đã tìm được tiền về rồi ấy, nhưng đối phương kiên quyết khẳng định là mình nhặt về được." Giám sát Lương nhún vai: "Người nhặt được tiền cũng không phải nhân viên công tác của khách sạn và cũng không phải là khách trọ nốt, hoàn toàn không có khả năng cầm được thẻ phòng của người phụ nữ, cho nên tiền chắc hẳn không phải do chị ta trộm.

Nhưng các điều tra viên của tổ B đã thẩm vấn hết một lượt những người khả nghi mà vẫn không tìm được nghi phạm, em nói xem có lạ không cơ chứ." "Đúng là rất lạ." Tô Niệm Tinh gật đầu phụ họa.
Bình Luận (0)
Comment