Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 886 - Chương 886: Cô Tìm Mẹ Tôi Có Việc

Chương 886: Cô Tìm Mẹ Tôi Có Việc Chương 886: Cô Tìm Mẹ Tôi Có ViệcChương 886: Cô Tìm Mẹ Tôi Có Việc

Người phụ nữ cười lạnh một tiếng, khóe môi lộ ra vẻ chế nhạo: "Mẹ cô tên là Trương Chí Quyên đúng không?”

Chị Vân lại càng hoang mang hơn, tìm chị ta thì còn có thể hiểu được nhưng việc ta nhặt được tiền thì cũng có liên quan một tí nào tới mẹ của chị ta đâu, mẹ của chị ta đã mất nhiều năm như thế rồi cơ mà.

Chị Vân quan sát sắc mặt của cô ta, trông có hơi quen mắt thật nhưng trong lúc nhất thời lại không nhớ ra được đã từng gặp ở đâu.

Chị ta hỏi với vẻ không chắc chắn: "Cô tìm mẹ tôi có việc?"

Người phụ nữ lắc đầu: "Tôi không tìm bà ta mà tôi tìm cô. Tôi chính là con gái của Quách Quý Đào, tên tôi là Quách Vọng Thư, chắc hẳn chị đã biết tôi là ai rồi chứ?"

Sắc mặt chị Vân lập tức trắng bệch, rôi toàn bộ gương mặt nhanh chóng đỏ lên với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy, thậm chí đến ngay cả cổ cũng bị nhuộm một màu đỏ ửng, trông vừa giống xấu hổ lại vừa giống hổ thẹn. Chị ta cúi gục đầu, nhỏ giọng đáp: "Mẹ tôi đã mất rồi, đã mất được rất nhiều năm rồi."

Quách Vọng Thư nhìn thấy phản ứng của chị ta, ngược lại cũng có hơi bất ngờ, cô ta gật đầu: "Tôi biết, nhưng tôi tới tìm cô là vì muốn nói cho cô biết cha đã chết rồi, cô thân là con gái của bà ta cũng cần phải tham gia nghi thức mai táng ông ấy, trước lúc lâm chung, ông ấy vẫn luôn nhớ cô."

Chị Vân mấp máy môi, cuối cùng vẫn gật đầu: "Bao giờ?"

"Ngay bây giờ." Quách Vọng Thư nghiêng đầu quan sát cái thùng rác bên cạnh chị Vân mà khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt: "Hay là cô cứ đi đổ rác trước đi nhỉ?"

Chị Vân giống như bị người vả thẳng một cái vào mặt ngay trước mặt mọi người, cơn xấu hổ lập tức len lỏi khắp toàn bộ gương mặt chị ta, chị ta chỉ hận không thể tìm ngay một cái rãnh để chui xuống.

Tô Niệm Tinh đã đoán ra được mối quan hệ giữa hai người họ không tâm thường, rất có khả năng chị Vân chính là con riêng lưu lạc bên ngoài, vì thế cô nói với chị ta: "Để tôi tự đổ cũng được, cảm ơn chị, chị Vân, lần nào cũng đều là chị giúp tôi, thật sự ngại quá."

Chị Vân lúng túng gật đầu với cô rồi đi theo phía sau Quách Vọng Thư rời khỏi quán ăn, để lại một đống hàng xóm láng giềng ngơ ngác đứng trong gió lạnh.

Chú An là người đầu tiên không nhịn được, ông ta khoa trương kêu lên: "Trời ơi, chị Vân là con gái của phú hào? Cô ta sống khổ cực như thế mà sao không đi tìm cha của cô ta chứ?”

Chú Minh thấy chú An kích động như thế lại nghiêng đầu nhìn thấy sắc mặt của thím An đã tối sầm lại, ông ta không nhịn được mà võ lên vai chú An rồi nháy mắt ra hiệu: "Này, ông không nghe thấy sao? Cha cô ta đã chết rồi, suốt nhiều năm như thế không quan tâm cũng không hỏi han đến cô ta, chắc chắn cũng chẳng phải là người cha tốt gì đâu."

Chú An nhận được lời nhắc nhở của ông ta mới kịp phản ứng lại, sau đó cười với vợ mình: "Tôi chỉ quan tâm đến hàng xóm chút thôi, ba đứa con của cô ta cũng thật đáng thương." Ông ta thở dài một tiếng: "Cũng không biết liệu cha cô ta có để lại tài sản gì cho cô ta hay không."

"Chắc là có đi? Nói thế nào thì đó cũng là con của ông ta cơ mà." Thím An tiếp lời. Chú Minh cũng gật đầu: "Tôi cũng cảm thấy có để lại đấy, bằng không, bà chị đó của cô ta cũng sẽ không qua đây tìm cô ta tới viếng tang đâu, viếng tang là giả mà nhận tài sản mới là thật."

Mọi người cũng cảm thấy như thế.

"Oa, thời của chị Vân sắp tới rồi, thật ngưỡng mộ quá."

Bà chủ nhà cảm thấy mấy người này đúng là hay quên quá: "Chị Vân đã phải chịu nhiều khổ cực như thế mới được đổi đời nên tôi chẳng thấy ngưỡng mộ gì đâu. Hơn nữa, trước đây cha cô ta chẳng màng đến cô ta, sau khi chết còn có thể để lại cho cô ta được bao nhiêu tài sản chứ, e rằng cũng chỉ đủ ăn no mặc ấm thôi."

"Cuộc sống của cô ta trôi qua khổ cực như vậy, cho dù tìm truyền thông vạch trần hoặc là quỳ ở trước cửa nhà hào môn cũng được, mấy người giàu có kia đều thích thể diện lắm, cứ nhắm vào điểm này là bọn họ sẽ cho cô ta tiền ngay. Nhưng cô ta vẫn luôn mệt đến chết đi sống lại chỉ để kiếm mấy đồng tiền mồ hôi xương máu đó, đúng là ngốc quá đi mất."

"Tính cách của cô ta vốn đã mềm yếu, bằng không cũng sẽ không bị đồng nghiệp bắt nạt. Còn nữa, nếu cô ta không nghe lời thì mấy người nhà kia của cô ta chắc chắn sẽ tìm người thu phục cô ta, ông cho rằng hào môn đều là quả hồng mềm hay sao?"
Bình Luận (0)
Comment