Chương 907: Vợ Ông Thì Sao
Chương 907: Vợ Ông Thì SaoChương 907: Vợ Ông Thì Sao
Tô Niệm Tinh thấy ông ta gấp đến như thế cũng ngỏ ý kêu ông ta ngồi xuống trước: "Ông nói với tôi về tình hình của con trai ông trước đã, người mất tích từ khi nào mà mất tích ở đâu?"
Cô lấy dụng cụ ra ngồi xuống trước mặt ông ta.
Fitch vừa nhìn một cái đã biết là một người nóng vội rồi, áo sơ mi nhăn nhúm, râu lún phún, e là vừa mới xuống sân bay xong đã chạy thẳng tới đây ngay rồi, đến ngay cả balo cũng không buồn gỡ xuống.
Fitch kể lại tình cảnh con trai mình mất tích.
Năm năm trước, đứa con trai mười ba tuổi của ông ta biến mất ngay ở cổng nhà, hôm đó ông ta đang ở sân sau cắt tỉa cái cây trong vườn, con trai thì chơi bóng ở ngoài cửa, đợi khi ông ta tỉa cây xong và trở ra sân trước thì đã không còn thấy ông ta đâu.
Cổng sân trước bị người mở ra.
"Vợ ông thì sao?" Tô Niệm Tinh hỏi: "Bà ta có nhìn thấy tình hình lúc con trai đi lạc không?”
"Tôi với vợ đã ly hôn từ vài năm trước đó rồi, cô ta không sống chung với chúng tôi, sau khi con trai đi lạc, cô ta không chịu tin thằng bé đi lạc mà khăng khăng nói tôi sẽ đã vứt bỏ thằng bé.
Tôi có trăm cãi miệng cũng không biên bạch được. Mà tôi cũng đã lật tung cả thị trấn lên rồi mà vẫn không thể tìm được con trai, đồn cảnh sát cũng đã chạy tới vô số lần rồi." Fitch cứ nhắc đến người vợ cũ vô lý ầm âm là lại thấy đau đầu.
Tô Niệm Tinh quan sát kỹ tướng mặt của ông ta, người nước ngoài và người Trung Quốc có tướng mạo khác nhau, ví dụ như xương gò má của người này rất cao, mắt rất nhỏ, kiểu đàn ông này thường khá là nhát gan sợ rắc rối, từ góc độ phát triển sự nghiệp cá nhân để cân nhắc vấn đề thì không thể nghi ngờ ông ta sẽ không quan tâm đến cảm giác của người khác.
Nhưng rõ ràng đối phương cũng không phải một người nhát gan và sợ rắc rối, nếu như dùng kiến thức xem tướng mặt của Trung Quốc để phán đoán thì xác suất sai sẽ rất cao.
Tô Niệm Tinh chỉ đành ném lục hào kim tiên quẻ, lông mày vô thức nhíu chặt lại.
"Sao thế? Có phải không tốt không?" Fitch nôn nóng hỏi.
Quẻ tượng của Tô Niệm Tinh chỉ rõ hai điều: "Có một tin tốt và một tin xấu. Tin xấu là con trai ông chắc hẳn đã bị người bắt cóc. Còn tin tốt là cậu †a cách nhà ông không xa."
Fitch hơi trừng to mắt, gân như là phản bác theo bản năng: "Không thể nào! Thị trấn của chúng tôi cũng không to, chỉ khoảng hơn ba nghìn người mà thôi, tôi gân như đã gõ cửa hỏi thăm các gia đình lân cận rồi nhưng không một ai nhìn thấy con trai tôi hết. Đại sư, có phải cô bói sai rôi không?"
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh bị người nghi ngờ, cô mở miệng hỏi ông ta: "Có phải trên mặt con trai ông đầy tàn nhang, một mắt to, một mắt nhỏ, trên trán còn có sẹo đúng không?"
"Sẹo? Không có.' Fitch lắc đầu: "Trán con trai làm gì có sẹo."
Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Vậy có khả năng vết sẹo này mới xuất hiện vì cậu ta cũng đã mất tích năm năm rồi mà."
Fitch nghĩ đến gì đó, ông ta mở cái balo ra và lục được một tấm ảnh từ bên trong: "Đây là ảnh của thằng bé lúc mười hai tuổi." Tô Niệm Tinh nhận lấy bức ảnh mà nhìn, người này giống y như đúc với nam sinh mà cô đã nhìn thấy trong video, cô gật đầu: "Người bắt cóc cậu ta là một người đàn ông, tóc màu nâu, mắt xanh, chắc hẳn ông ta là bạn của ông bởi vì con trai ông gọi ông ta là chú Tony."
Fitch kinh hồn bạt vía: "Tony? Không! Không thể nào! Cậu ấy là bạn của tôi, làm sao cậu ấy có thể bắt cóc con trai tôi được chứ."
Tiếng nói chuyện của ông ta càng lúc càng nhẹ, đến cuối cùng dường như ông ta đã nghĩ đến một điểm khác thường gì đấy.
Vào cái hôm mà con trai ông ta mất tích, ông ta cho rằng thằng bé đã đến nhà Tony vì ông ta đã từng dẫn con trai đến nhà Tony chơi rồi.
Khi ấy Tony vô cùng quan tâm đến con trai của ông ta, nhưng ông ta chỉ cho rằng Tony vừa mới ly hôn, quá nhớ con cái mà thôi.
Nhưng hôm đó ông ta đã đứng ở nhà Tony gọi rất lâu rồi đối phương mới ra mở cửa, có phải khi ấy con trai đã bị Tony bắt cóc rồi không?
Còn cả sau khi ông ta ly hôn đã bắt đầu sửa nhà của mình, luôn đào rất nhiều bùn từ dưới đất lên. Khi ấy, Fitch có hỏi một câu thì Tony nói ông ta muốn đào một cái hâm đất, liệu có phải nó dùng để giấu người không.
Có thế nào thì ông ta cũng không ngờ con trai mình lại là vị khách trọ đầu tiên ở cái hầm đó của Tony.
Fitch cào đầu với vẻ sụp đổ, cả người ông ta ngồi thượt trên ghế, giọng nói của ông ta như run lên: "Con trai tôi có sao không?"