Chương 909: Nâng Tiền Xem Bói Lên Nữa Á?
Chương 909: Nâng Tiền Xem Bói Lên Nữa Á?Chương 909: Nâng Tiền Xem Bói Lên Nữa Á?
"Nhưng quảng cáo ở nước ngoài cũng không phải toàn là cô thôi đâu, vẫn còn vài vị đại sư khác cũng được tuyên truyên nữa, chỉ là bài giới thiệu về cô nhiều hơn mà thôi." Trịnh Kiện Hạo kêu cô cứ lo thi cho tốt, không cần nghĩ quá nhiều: "Nếu cô có thể giành giải quán quân thì sau này ông ngoại sẽ còn trả cả phí quảng cáo để tuyên truyền về cô nữa đấy."
Tô Niệm Tinh có hơi ngại: "Vậy chương trình huyền học này của các anh có thể hồi vốn không?”
"Cô mà thắng được một nghìn vạn đô la Hồng Kông thì chắc là thu chỉ cân bằng đấy, còn nếu không lấy được thì là lỗ vốn." Trịnh Kiện Hạo lại nói đùa: "Đừng nghĩ nhiều quá, đợi cô nổi tiếng rồi nâng cao tiền xem bói lên, tiền cũng sẽ kiếm được nhiều hơn."
Tô Niệm Tinh sững sờ, nâng tiền xem bói lên nữa á?
Bây giờ tiền xem quẻ của cô hơn một vạn đã là cao lắm rồi đấy.
Phía bên Trịnh Kiện Hạo thật sự rất bận, chỉ nói thêm vài câu nữa với cô rồi vội đi làm việc khác.
Tô Niệm Tinh lại gọi điện thoại cho giám sát Lương để kể chuyện này cho anh nghe.
Ngược lại, giám sát Lương cũng không ngạc nhiên một chút nào cả, ngược lại còn thấy hơi hoang mang: "Cái này không phải hiển nhiên sao? Ông ngoại anh chắc chắn sẽ quảng cáo về em rồi, chứ quảng cáo về người khác thì ông cũng có được lợi gì đâu."
Tô Niệm Tinh bị thái độ hiển nhiên này của anh làm cho hơi ngơ ngác, là cô chuyện bé xé ra to rồi sao? "Ông không lo em không giành được giải quán quân sao? Kỳ trước bói về cổ phiếu em cũng không được một điểm nào cả."
Đầu dây bên kia truyền tới tiếng cười của giám sát Lương: "Không sao, chỉ cần có thể tăng thêm chút danh tiếng thì khoản tiền này của ông nội tiêu cũng đáng lắm, hơn nữa, em đừng nghe A Hạo nói vớ vẩn, chương trình này được chiếu đồng thời tại hơn hai mươi quốc gia, tiền bản quyên bán được không ít đâu.
Tuy rằng không thể khiến anh ấy giàu to nhưng giàu nhỏ cũng không thành vấn đề. Anh ấy chỉ than nghèo kể khổ với em thôi. Em tiếp xúc với anh ấy nhiều rồi là sẽ hiểu. Nếu như một ngày nào đấy anh ấy không than nghèo với em nữa thì em phải cẩn thận anh ấy đang ủ mưu đó."
Tô Niệm Tinh bị anh chọc cười, cô cẩn thận hồi tưởng lại Trịnh Kiện Hào mà mình đã từng gặp, tuy rằng không than nghèo kể khổ một cách quang minh chính đại nhưng bị anh ta lừa vài câu rồi, ngay cả tiên cát xê cũng không bàn tới đã đồng ý sẽ diễn vai cho anh ta. Hình như người này đúng là có chút bản lĩnh thật.
Nói chuyện với giám sát Lương một lúc cũng khiến tâm trạng của Tô Niệm Tinh tốt hơn rất nhiều, cô quay đầu lại phát hiện ra Fitch đang giục mình cúp máy với vẻ sốt ruột, ông ta giải thích: "Tôi muốn gọi thêm cuộc nữa."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn giờ: "Không nhanh đến vậy đâu? Mới qua nửa tiếng mà thôi, thị trấn nhỏ mà ông sinh sống xa như thế, bọn họ nào có đến nhanh được như vậy chứ."
Rõ ràng là Fitch nghe không lọt tai nên lại gọi thêm một cuộc nữa, đầu bên kia kêu ông ta nửa tiếng nữa hãy gọi lại.
Tô Niệm Tinh thấy ông ta nôn nóng như vậy mới pha một cốc trà sữa lạnh cho ông ta: 'Uống một cốc cho hạ hỏa đi."
Chị Vân phụ trách học pha chế trà sữa vừa rồi cũng trơ mắt nhìn cô thêm tận bảy thìa nước đường vào, cảm thấy có phải bà chủ quán cho sai rồi không, nhưng lại liếc mắt nhìn qua Fitch đang cầm cốc trà sữa uống ừng ực không ngừng.
Chị ta chớp mắt nhìn đối phương, muốn hỏi ông ta có thấy lờ lợ hay không, đáng tiếc là chị ta không biết tiếng Anh.
Fitch uống xong còn đặc biệt liếc mắt nhìn cái cốc: "Ngon thật."
Ông ta chép miệng: "Nhưng mà hơi nhạt đấy."
Tô Niệm Tinh cạn lời, đã cho bảy thìa nước đường rồi mà vẫn còn kêu nhạt, xem ra lời đồn người nước ngoài hảo ngọt là thật.
Fitch đợi chờ trong nhàm chán nên lại gọi thêm một cốc trà sữa nữa, còn nhấn mạnh cho thêm ít đường.
Vì thế Tô Niệm Tinh cho hẳn mười lăm thìa nước đường vào.
Chị Vân nhìn suốt toàn bộ quá trình mà muốn ngu người.
Còn Fitch thì lại uống rất đã ghiền, thậm chí còn dựng ngón cái khen cốc trà sữa này ngon, đáng tiếc là lên máy bay không thể mang quá nhiều nước, bằng không, ông ta chắc chắn sẽ mang theo một cốc về cho con trai.
Trong lúc nếm trà sữa cũng đã qua nửa tiếng, cuối cùng, Fitch lại gọi điện thoại cho đồn cảnh sát và biết được con trai đã được giải cứu.