Chương 911: Phố Oss Sẽ Xảy Ra Chuyện Gì Sao
Chương 911: Phố Oss Sẽ Xảy Ra Chuyện Gì SaoChương 911: Phố Oss Sẽ Xảy Ra Chuyện Gì Sao
Vợ của Ward không hiểu tại sao anh ta lại kêu mình đổi đường, nhưng cô ta cũng không hề nghi ngờ đối phương mà đồng ý.
Ward đặt điện thoại xuống và nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Phố Oss sẽ xảy ra chuyện gì sao?"
"Sẽ gặp phải đoàn diễu hành biểu tình, bởi vì cảnh sát dùng bạo lực để giải tán đội biểu tình nên xe của vợ anh bị người đập nát, đứa trẻ cũng bị thương. Tuy rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đầu của đứa bé vừa mới ra đời chưa được bao lâu không khác gì miếng đậu hũ, bị bạo lực tấn công nhiều như thế đứa trẻ cũng sẽ phải chịu tổn hại không thể xóa nhòa."
Vẻ mặt của Tô Niệm Tinh nặng nề không nói nên lời, rõ ràng là Ward cũng bị quẻ tượng của cô làm cho kinh hãi. Anh ta hé miệng rất lâu, sau đó quay đầu gọi một cuộc điện thoại cho bạn mình, hỏi đối phương rằng có phải trên phố Oss đang diễn ra hoạt động biểu tình hay không.
Âm thanh ở đầu bên kia điện thoại rất ồn, ồn đến mức khiến Ward nhức hết lỗ tai, thẳng đến khi đối phương đóng cửa sổ lại mới có thể trả lời câu hỏi của anh ta: "Đúng rồi, không phải cậu đang ở Hương Giang hay sao? Lễ nào bên Hương Giang cũng đưa tin vê chuyện ở chỗ chúng ta?"
Ward nghiêng đầu nhìn Tô Niệm Tinh, chỉ thấy cô đang sắp xếp hóa đơn trong ngày, anh ta trò chuyện với người bạn vài câu rồi mới cúp máy.
Ward nhìn Tô Niệm Tinh mà vẻ mặt phức tạp không nói nên lời: "Cô còn lợi hại hơn cả thần tượng của tôi nữa đấy, vậy mà cô lại có thể bói ra được cả chuyện cách đây nghìn dặm." Tô Niệm Tinh nở nụ cười với anh ta và kêu anh ta trả tiền xem quẻ.
Ward sảng khoái trả tiền, sau đó hỏi cô: "Cô có ý đến nước Mỹ phát triển không? Tôi có thể giới thiệu cô cho thầy của tôi, ông ấy là thầy bói nổi tiếng nhất nước Mỹ, đã từng phán đoán rất nhiều chuyện rồi."
Tô Niệm Tinh cười với anh ta: "Xin lỗi, tôi không muốn xuất ngoại, ở Hương Giang rất tốt."
Ward có hơi thất vọng, anh ta hỏi cô số điện thoại, lại chúc phúc cô có thể giành được giải quán quân của cuộc thi lần này.
Tô Niệm Tinh cười đáp: "Cảm ơn lời tốt lành của anh."
Tiên Ward đi xong, quán ăn lại chào đón khách mới, chính là Tô Ngọc Bạch mà Tô Niệm Tinh quen biết.
Ông ta chỉ dẫn theo đúng hai tay vệ sĩ, bởi vì quán ăn quá nhỏ cho nên hai người họ không theo vào cùng.
Tô Niệm Tỉnh vội vàng đi ra đón: "Ông ngoại? Sao ông lại tới đây?"
"Trước đấy không phải chính cháu mời ông qua đây hay sao, giờ có chào đón không?"
Tô Niệm Tinh đỡ ông ta ngồi xuống: "Đương nhiên là có chào đón rồi chứ ạ, ông muốn ăn gì? Hay cháu gọi cho ông một phần nhé."
Tô Ngọc Bạch quan sát xung quanh quán ăn, trước đó các hàng xóm còn thích cười đùa nhưng lúc này đều giống như bị câm hết, tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Tô Niệm Tinh chọn cho ông ngoại một xửng tiểu long bao, không dám chọn nhiều vì ông ta đã sinh bệnh, bác sĩ kêu ông ta ăn thanh đạm một chút, không thể ăn quá nhiều thịt. Sau đó cô bưng thêm một cốc trà sữa giảm đường ra nữa.
"Ông ngoại, ông nếm thử xem, đây là con át chủ bài ở quán bọn cháu đó."
Tô Ngọc Bạch nhận lấy và nếm thử: "Ừm, vị không tồi đấy, rất hợp với khẩu vị của người Hương Giang chúng ta."
Ông ta nhíu mày: "Nhưng mà trà sữa nhạt quá."
"Ông không thể ăn quá nhiều đường cho nên cháu đã giảm đường đi rồi, đây là trà sữa hoa quả, không giống với trà sữa truyền thống cho lắm, vì sữa sẽ nhạt hơn một chút." Tô Niệm Tinh hỏi ông ta còn muốn ăn gì nữa không.
Tô Ngọc Bạch phất tay nói không cân: "Bây giờ cũng không phải giờ cơm, ông không đói."
Tô Niệm Tinh hỏi ông ta có phải đã cho người giúp cô tuyên truyền ở nước ngoài hay không.
"Đúng rồi." Tô Ngọc Bạch nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: "Không phải đây là chuyện hiển nhiên hay sao, ông bỏ tiền ra đầu tư cho chương trình này thì đương nhiên cũng phải quảng cáo về người nhà mình chứ."
"Hình như ở bên Hương Giang này cũng không quảng cáo chủ yếu về cháu thì phải." Trước đó Tô Niệm Tinh cũng không hề nghĩ đến bởi vì cô không phải là chủ lực.
"Ở Hương Giang, cháu đã có đủ danh khí rồi, có tuyên truyền thêm nữa thì cũng không tuyên truyền ra được hoa đâu, nhưng ở những quốc gia khác thì danh khí của cháu lại hơi nhỏ..." Tô Ngọc Bạch vừa định nói là hơi kém cỏi nhưng nghĩ lại thì nào có phải kém cỏi đâu, rõ ràng là tra không ra được người này mới đúng.
Cái miệng của Tô Niệm Tinh lập tức ngọt như vừa ăn phải mật: "Ông ngoại thật tốt."