Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 923 - Chương 923: Em Còn Quẻ Không

Chương 923: Em Còn Quẻ Không Chương 923: Em Còn Quẻ KhôngChương 923: Em Còn Quẻ Không

Tô Niệm Tinh nói với anh rằng chợ đêm ở đường Temple có rất nhiều đồ ăn ngon: "Món Tứ Xuyên vô cùng nhiều, em thèm món sò sốt cay ghê ấy."

Bộ dáng thèm chảy nước miếng của cô khiến giám sát Lương buồn cười.

Không phải cô muốn đi xem bói mà là muốn ăn đồ ngon thì có.

Anh phì cười: “Được, anh đi với em."

Hai người trở về lấy đồ nghề và bàn xem quẻ rồi trực tiếp lái xe đến phố Temple, ngay cả cơm cũng không cần ăn luôn, cứ trực tiếp ăn mấy hàng quán bên đó là được.

Tô Niệm Tinh chọn một bát mì lạnh và một phần sò sốt cay, sau đó đặt lên sạp hàng rồi ăn ngấu nghiến.

Bây giờ giám sát Lương chỉ có thể ăn món ăn hơi cay một chút mà thôi, cho nên anh chỉ chọn một phần mì xào thêm ít ớt bột, cộng thêm với một cốc coca lạnh, vừa cay vừa đã ghiền.

"Ngon ghê!"

Tô Niệm Tinh cụng ly với anh: "Chúc mừng chúng ta hôm nay đã chiến thắng giòn giã."

"Em còn quẻ không?" Giám sát Lương tò mò hỏi.

"Xem chỉ tay thì không còn đâu nhưng những cái khác vẫn có thể xem." Tô Niệm Tinh cười đáp.

Từ sau khi tung ra lời tiên đoán đầu tiên thì quẻ của cô cũng không lo không bán được nữa, tuy rằng không điên cuồng giống như ngày trước, muốn xem bói thì phải gọi điện đặt đơn từ trước tận nửa năm, bây giờ chỉ cần đặt trước ít nhất một tháng là được.

"Tại sao em xem chỉ tay lại có giới hạn, còn xem tướng mặt và lục hào kim tiền quẻ lại không cần giới hạn? Ở trong này có gì phải chú trọng sao?" Giám sát Lương thật sự không phải là trường hợp ngoại lệ, không chỉ anh muốn hỏi mà thật ra rất nhiều người khác đều tò mò về vấn đề này.

Tô Niệm Tinh đã sớm nghĩ xong lý do rồi, cô giải thích về chỉ tay một cách vô cùng huyền bí và ảo diệu, cần phải vận động não bộ nhiều như thế nào, nếu một ngày xem bói quá nhiều thì đầu óc cô sẽ choáng váng.

"Không phải tướng mặt còn khó hơn cả chỉ tay hay sao?" Giám sát Lương chỉ vào mặt mình: "Nếu mặt anh có thêm vài nếp nhăn thì cũng nhiều hơn cả chỉ tay rồi còn gì."

Lời này nghe thật không có chuyên môn nhưng lý do cũng rất hợp lý đấy, dù sao thì chỉ tay cũng chỉ có vài đường như vậy thôi, còn nếp nhăn trên mặt thì lại nhiều không đếm xuể.

Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng: "Vì em đã học xem chỉ tay rất nhiều năm rồi, còn những cái khác đều là tự học cả, học nghệ không tinh nên bói cũng không được chuẩn cho lắm”"

Giám sát Lương im lặng, nếu còn hỏi tiếp sẽ động đến lòng tự trọng của cô.

Hai người lấp đầy cái bụng rồi giám sát Lương mang rác đi vứt vào thùng rác, Tô Niệm Tinh đón tiếp hai vị khách xem quẻ đầu tiên.

Qua khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ, cô thấy sắc trời không còn sớm nữa: "Chúng ta về thôi."

"Chỉ bói có hai người thôi? Anh thấy em cũng không kiếm được bao nhiêu tiền mà?" Vừa rồi giám sát Lương cũng đã quan sát toàn bộ quá trình, cô nhận tiền xem quẻ của hai người kia còn chưa đến hai mươi đồng, thậm chí còn không bằng tiền bữa cơm tối nay.

"Bọn họ nghèo quá, em ở bên này xem bói còn phải xem tình hình của đối tượng xem bói nữa." Tô Niệm Tinh nở nụ cười với anh: "Càng có tiên thì em lấy càng nhiều, không chỉ mỗi ba mươi chín đồng thôi đâu."

Giám sát Lương dở khóc dở cười, người có thể tới chợ đêm này chứng minh cũng không phải là người giàu có gì.

Anh gấp gọng bàn ghế và thu dọn xong, một tay xách túi, một tay nắm tay cô rời đi, người đi đường ngang qua không có một ai là không tò mò về bọn họ, như thể đang suy đoán thân phận của họ vậy.

Có hai cô gái trẻ vì tò mò mà vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bọn họ, một cô em trông cực kỳ đoan chính trong số đó nhìn chằm chằm vào Tô Niệm Tinh không rời, rõ ràng là đang hơi hoang mang, tại sao một người đàn ông cao lớn uy mãnh và có khí thế vô cùng như vậy lại đi chung với một cô gái có diện mạo bình thường đến thế.

Một cô gái trẻ còn lại cảm thấy bạn mình nhìn quá nhập tâm, đến cả chính chủ cũng nhìn qua đây rồi, thật sự quá mất mặt, cô ta vội vàng kéo tay bạn mình rồi nhỏ giọng nói với đối phương: "Chắc là chị gái chăng?"

Đột nhiên Tô Niệm Tinh kéo tay giám sát Lương rồi lại nhép giọng, gọi một tiếng: "Ông xã?"

Giám sát Lương đang đi đằng trước suýt chút nữa thì vấp ngã, anh nghiêng đầu nhìn cô với vẻ khó tin, bàn tay đang nắm lấy tay cô chợt siết lại, yết hầu hơi di chuyển, trong ánh mắt hiện lên một thứ cảm xúc khác, đối diện với ánh mắt trêu tức của cô, anh nhất thời ngây người.
Bình Luận (0)
Comment