Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 940 - Chương 940: Đáng Tiếc, Cô Lại Không Có Ai Để Chia Sẻ Tâm Trạng Cả

Chương 940: Đáng Tiếc, Cô Lại Không Có Ai Để Chia Sẻ Tâm Trạng Cả Chương 940: Đáng Tiếc, Cô Lại Không Có Ai Để Chia Sẻ Tâm Trạng CảChương 940: Đáng Tiếc, Cô Lại Không Có Ai Để Chia Sẻ Tâm Trạng Cả

"Tôi với người quản lý đã yêu đương vụng trộm mấy năm nay rồi nhưng không thích hợp công khai, tôi muốn hỏi liệu mình và cô ấy kết hôn thì có ảnh hưởng đến sự nghiệp không?"

"Quản lý cấp cao ở công ty nhìn trúng tôi, trông cô ta vừa già vừa xấu nhưng lại có thể hỗ trợ cho sự nghiệp của tôi, tôi muốn hỏi nếu tôi bỏ qua cô ta thì có thể nổi tiếng được không?”

Cũng có minh tỉnh lo lắng cho sức khỏe của cha mẹ mình, kêu cô bói về tình hình của bản thân.

"Dạ dày của cha tôi không tốt, ngày xưa đi làm diễn viên đóng thế mấy cảnh đánh nhau nên trên người có rất nhiều thương tích, liệu có ảnh hưởng đến tuổi thọ của ông ấy không?”

"Mẹ tôi bị ung thư giai đoạn cuối rồi, tôi muốn bói xem bà ấy còn lại bao nhiêu lâu nữa?”

Mỗi ngày, các hàng xóm đều như đón tết, được nhìn thấy rất nhiều minh tỉnh lớn ra vào quán ăn.

Mới đầu là điên cuồng hét chói tai, sau đó bọn họ cũng học được cách hành động, mua rất nhiều ảnh của minh tinh về và mời bọn họ ký tên.

Đương nhiên, cũng có minh tinh chú ý riêng tư nên mời Tô Niệm Tinh đi ăn cơm riêng, để khiến các hàng xóm vui vẻ mà Tô Niệm Tinh còn cầm ảnh đi mời các minh tinh ký tên, sau đó lại chuyển về cho mọi người.

"Đại sư! Cô tốt ghê ấy!" Chú Minh nhìn chữ ký mới nhận được mà vui vẻ cười tít cả mắt. Chú An cũng ôm chữ ký của Thành Long cười như một tên ngốc.

Khẩu Thủy Toàn sờ bức ảnh nữ thần của mình mà la to oai oái: "Đợi tôi có bạn gái rồi, tôi sẽ tặng cô ấy bức ảnh này, cô ấy nhất định sẽ bị tôi làm cảm động cho coi."

Anh minh cũng vui như mở cờ: "A Quyên cực kỳ thích Đặng Lệ Quân, trước đây chúng tôi từng cùng nhau đi xem buổi diễn của Đặng Lệ Quân rồi, sắp tới là sinh nhật của cô ấy, nếu tôi tặng cô ấy bức ảnh có chữ ký này, cô ấy chắc chắn sẽ mừng đến phát điên cho xem."

Các hàng xóm láng giềng đều rất vui vẻ, Tô Niệm Tinh thì lại không tốt đến thế. Trước đây ít nhiều gì cô cũng đã hơi ảo tưởng về các minh tinh Huong Giang, nhưng ngược lại, bây giờ thì hay lắm, sau khi biết được nhiều bí mật của bọn họ như vậy, ảo tượng cũng vỡ loảng xoảng luôn.

Đáng tiếc, cô lại không có ai để chia sẻ tâm trạng cả.

Giám sát Lương thấy cô không buồn ăn cơm: "Sao thế? Có phải cơm canh không hợp khẩu vị của em không? Có muốn anh thêm ít ớt cay cho em không?”

Bây giờ anh nấu cơm vẫn không có cách nào thêm rất nhiều ớt vào cả nhưng cô lại không quen ăn thanh đạm như thế. Sau đó anh có mua một quyển sách để học cách làm thế nào chế biến món dầu ớt mà người Tứ Xuyên thích ăn. Lúc cô không có khẩu vị sẽ múc một thìa bỏ vào rồi khẩu vị cũng lập tức có ngay.

Tô Niệm Tinh lắc đầu thở dài: "Minh tinh chỉ thích hợp cách thật xa để sùng bái chứ không thích hợp nhìn gần."

Giám sát Lương dở khóc dở cười: "Chỉ vì chuyện này thôi ấy hả?"

Tô Niệm Tinh gật đầu: "Đúng đó." "Minh tinh cũng là người bình thường, họ cũng có thất tình lục dục của mình. Bọn họ muốn trèo lên cao thì chỉ có thể tìm một chỗ dựa cho mình. Thật ra thì em thật sự không cần phải sùng bái bọn họ đâu."

Trước đây giám sát Lương điều tra án cũng đã gặp rất nhiêu minh tinh và cũng đã được chứng kiến cuộc sống riêng của bọn họ. Họ của khi ấy và hình tượng trong lòng người hâm mộ có sự chênh lệch cực kỳ lớn, cho nên anh vừa không sùng bái minh tinh vừa cũng sẽ không nhìn bọn họ với ánh mắt kỳ lạ, mỗi nghề mỗi khác, không ai dễ dàng cả.

Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ mặt kỳ quái: "Nhưng em cũng sắp là minh tinh rồi."

Cô đã giúp Trịnh Kiện Hạo quay phim truyền hình, tuy rằng số lần lên hình không nhiều nhưng Trịnh Kiện Hạo thật sự cũng rất có thành ý, anh ta viết nhân vật của cô đến một cách vô cùng đặc sắc. Quần áo của cô ở trong phim còn đặc biệt tìm nhà thiết kế đặt may riêng, nghe nói là đã tốn không ít tiên.

Giám sát Lương thấy cô nhanh chóng lộ ra vẻ mặt đắc ý mà có hơi buồn cười: "Em đổi nhân vật cũng nhanh thật đấy, mới bao lâu thôi mà đã từ người hâm mộ phim ảnh biến thành người cùng nghề rồi?"

Tô Niệm Tinh da mặt dày, nghe vậy khóe môi lập tức vẽ ra một nụ cười ngọt ngào: "Dù sao thì em cũng không thay đổi được cho nên chỉ có thể nghĩ theo chiều hướng tốt mà thôi."

Anh nói rất đúng, minh tinh cũng là con người, cô không nên vì nhân vật mà lắp hư kính vào với bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment