Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 947 - Chương 947: Cậu Là Người Ở Đâu? Cha Mẹ Cậu Đâu

Chương 947: Cậu Là Người Ở Đâu? Cha Mẹ Cậu Đâu Chương 947: Cậu Là Người Ở Đâu? Cha Mẹ Cậu ĐâuChương 947: Cậu Là Người Ở Đâu? Cha Mẹ Cậu Đâu

Chị Vân đi tới hỏi anh ta muốn ăn gì?

Chàng trai trẻ chân chừ một lúc lâu rồi đáp với giọng rất nhỏ: "Cho một điệp đầu phạn được không? Loai nào rẻ nhất ấy."

Chị Vân sững sờ: "Rẻ nhất là thịt thái sợi với cải bẹ xanh, có được không?”

"Được.

Rất nhanh, chị Vân đã đặt một đĩa cơm xuống trước mặt anh ta.

Chàng trai trẻ cầm đũa lên rồi bắt đầu ăn như hổ đói, chị Vân nhìn thấy mà cũng sững sờ, lúc dọn dẹp bàn ghế còn liếc mắt quan sát anh ta mấy lần liền.

Động tác ăn cơm của anh ta quá mức bắt mắt, Tô Niệm Tinh nghe thấy động tĩnh cũng theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy đối phương gần như cắm đầu vào đĩa và cơm vội vàng.

Đợi sau khi ăn cơm xong, chị Vân đi tới thanh toán.

Chàng trai trẻ cúi đầu với vẻ xấu hổ: "Tôi không có tiền, có thể làm việc cho các cô trừ nợ được không?”

Chị Vân đã tới quán ăn lâu như vậy rồi nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải thành phần ăn quyt, trong lúc nhất thời chị ta cũng không biết phải làm sao, chỉ theo bản năng quay đầu nhìn vê phía Tô Niệm Tinh: "Bà chủ, cậu ta không có tiền, phải làm sao đây?"

Quán ăn chỉ rộng có nhiêu đây thôi, hiển nhiên Tô Niệm Tinh cũng đã nghe thấy rõ ràng động tĩnh ở bên đó rồi.

Cô quan sát chàng trai trẻ, độ tuổi của anh ta không lớn, chỉ khoảng mười sáu, mười bảy thôi, ánh mắt vẫn còn non lắm, còn mang theo chút xấu hổ. "Cậu là người ở đâu? Cha mẹ cậu đâu?”

Chàng trai trẻ bị cô quan sát mà khẩn trương nắm chặt vạt áo, khi nghe thấy câu hỏi của cô, anh ta mím môi, rất lâu sau mới đáp: "Tôi không muốn về, không ai hy vọng tôi về cả."

Tô Niệm Tinh nhíu mày: "Cậu bị cha mẹ đuổi ra ngoài sao? Hay là đã xảy ra chuyện gì?”

Chàng trai trẻ im lặng rất lâu không nói gì cả.

Tô Niệm Tinh đổi cách nói khác: "Nếu cậu muốn tìm một công việc vậy chỗ chúng tôi cũng đang vừa vặn thiếu người đây, có thể tuyển cậu vào làm, nhưng tôi phải tìm hiểu tình hình gia đình của cậu đã."

Chàng trai trẻ vừa nghe thấy cô muốn tuyển nhân viên đã lập tức mừng rỡ cười toe toét: "Có thể sao? Tôi đã tìm mấy quán rồi nhưng bọn họ đều không chịu nhận tôi, nói tôi còn quá nhỏ tuổi."

"Cậu có chứng minh thư không?” Tô Niệm Tinh ngắt lời anh ta.

Chàng trai trẻ lập tức lấy chứng minh thư của mình từ trong túi áo trên ra, mười bảy tuổi rồi, đã đủ tuổi lao động hợp pháp.

"Tình hình gia đình cậu thế nào?" Tô Niệm Tinh kêu anh ta nhất định phải nói thật: "Cậu có thể chưa từng nghe nói về tên của tôi nhưng tôi chính là thây bói nổi tiếng ở Hương Giang, cậu không lừa được tôi đâu."

Vừa nhìn chàng trai trẻ này đã biết vừa mới từ nông thôn lên đây, ánh mắt vẫn còn lộ ra vẻ tò mò chưa trải sự đời và xấu hổ.

Anh ta cúi đầu: "Tôi có thể nói cho cô nhưng cô đừng nói cho người khác biết, cũng đừng tống tôi về nhé."

"Tại sao tôi phải tống cậu về?" Tô Niệm Tinh dở khóc dở cười: "Tôi cũng không phải cảnh sát, còn có thể giới hạn hành động của cậu được hay sao?"

Chàng trai trẻ này vừa nhìn đã biết là chưa từng trải sự đời rồi, anh ta không hiểu về tình hình ở bên ngoài cho lắm, sau khi biết được cô sẽ không cưỡng chế đưa mình trở về mới nói lại rõ ngọn ngành tình hình của mình.

Cha ruột của anh ta đã qua đời rồi, mẹ ruột tái giá với cha dượng. Người kia thích uống rượu, luôn luôn chửi mắng anh ta lại còn đánh người nữa. Trước đây sức lực còn nhỏ nên anh ta chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng, nhưng bây giờ anh ta đã lớn rồi, cuối cùng cũng nổi lên dũng khí để phản kháng, đánh nhau với đối phương. Bởi vì cha dượng say rượu nên không có sức gì cả, không phải là đối thủ của anh ta, thế là bị anh ta đánh cho một trận nhừ tử, sau đó thì anh ta trốn khỏi nhà.

"Nếu cô đưa tôi về thì tôi chắc chắn sẽ bị ông ta đánh." Chàng trai trẻ xắn tay áo lên, trên đó toàn là những vết thương và vết sẹo cũ để lại sau khi bị đánh, nhìn thấy mà rợn hết cả người, thật sự quá khủng khiếp mà.

Chị Vân có ba đứa con nên làm sao có thể chịu được cảnh này chứ, hai mắt chị ta lập tức đỏ hoe.

Tô Niệm Tinh đã xem chỉ tay cho anh ta và sự thật cũng gần như không có gì khác biệt với lời anh ta đã nói, cô kêu anh ta tạm thời học việc vài hôm ở quán ăn này trước đã: "Đợi quán mới của tôi khai trương thì cậu sẽ qua bên đó làm việc.

Chàng trai trẻ đồng ý ngay.
Bình Luận (0)
Comment