Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 952 - Chương 952: Đúng Rồi Đấy, Sau Đó Cô Ta Thế Nào

Chương 952: Đúng Rồi Đấy, Sau Đó Cô Ta Thế Nào Chương 952: Đúng Rồi Đấy, Sau Đó Cô Ta Thế NàoChương 952: Đúng Rồi Đấy, Sau Đó Cô Ta Thế Nào

Vất vả lắm mới qua được giờ cao điểm buổi sáng, khách hàng cũng vơi dần đi, bọn họ làm xong việc rồi Tô Niệm Tinh mới có thời gian rảnh để hỏi bà A Cam: "Bà có thấy chị Vân đâu không ạ?”

Bà A Cam lắc đầu nói không nhìn thấy: "Bây giờ cô ấy đã chuyển nhà rồi, không còn sống trong tòa nhà của chúng tôi nữa nên tôi chỉ có thể gặp được cô ấy ở quán ăn thôi."

Đến giữa trưa thì chị Vân mới chậm rãi tới quán.

Một cách tay của cô ta treo trước ngực khiến các hàng xóm giật nảy mình: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm thế?"

Lần này thì chị Vân đúng là xúi quẩy tám đời mà, chị ta kể lại đầu đuôi ngọn ngành cho mọi người cùng nghe.

Hôm đó, hàng xóm của chị Vân - cái cô A Tuyết kia qua đây xem bói, Tô Niệm Tinh bói ra được có khả năng đối phương đã mắc chứng trầm cảm sau sinh, hơn nữa còn nói với cô ta rằng có khả năng chồng cô ta không phải là một người tốt.

A Tuyết không chịu tin mà vẫn kiên trì nói chồng mình bị ma nhập.

"Tối hôm qua tôi ngửi thấy trong nhà có mùi hôi thối, vì thế buổi tối sau khi vê nhà, tôi mới cùng hai đứa con dọn dẹp căn nhà một lượt, nhưng dọn sạch sẽ rồi mà cái mùi thối ấy vẫn chưa tản đi.

Tôi cảm thấy lạ quá. Bây giờ nhà chúng tôi đã có tủ lạnh rồi, đồ ăn thức uống ăn không hết đều sẽ bỏ vào trong tủ lạnh cất, thực phẩm để cùng lắm là hai ngày thôi, chứ chưa bao giờ để đến ngày thứ ba cả."

Chị Vân cứ cảm thấy không đúng thế nào: "Đợi sau khi hai đứa nhỏ đi ngủ rồi, tôi mới lục tung khắp nhà tìm nguồn gốc mùi thối, sau đó tôi phát hiện ra mùi không phải ở nhà mình mà là phát ra từ nhà bên cạnh kia kìa."

Mới đầu chị ta cũng không nghĩ nhiều gì mà chỉ cho rằng mấy hôm nay A Tuyết phải trông con, có khả năng không có thời gian đi đổ rác, chị ta còn tính ngày hôm sau đi làm sẽ thuận tiện giúp A Tuyết đổ rác luôn.

Buổi sáng, sau khi đưa ba đứa con đi học xong, chị ta tới gõ cửa nhà bên cạnh và hỏi A Tuyết có cần đổ rác hộ không.

"Các người không nhìn thấy tinh thân của cô ta khi ấy đâu, lúc đó chỉ cảm thấy sắc mặt cô ta trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt nhìn người như nhìn thấy quỷ ấy, khiến người nổi hết cả da gà da vịt lên." Trình độ văn hóa của chị Vân không cao, không biết dùng tính từ cho lắm, ngược lại, khi ấy chị ta cũng hơi sợ thật nhưng lại không nghĩ đến phương diện khác.

A Tuyết lắc đầu nói không cần, bảo lát nữa cô ta sẽ đi đổ rác sau.

Chị Vân sợ cô ta quên vì thế mới chủ động đề nghị giúp cô ta đổ rác hộ, hoặc chị ta có thể trông con cho cô ta một lúc.

Nói đến đây là chị Vân còn rùng mình một cái: "Sau đó đột nhiên cô ta phát điên lên, nói tôi định cướp con của cô ta."

Chị Vân sợ khủng khiếp: "Tôi chỉ có ý tốt thôi mà, tôi đây có đến ba đứa con, còn giành con của cô ta để làm gì?"

Các hàng xóm gật đầu phụ họa: "Đúng rồi đấy, sau đó cô ta thế nào?"

"Cô ta bế con chạy thẳng lên tầng." Khi ấy chị Vân cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng A Tuyết lo lắng mình định cướp con của cô ta đi vậy chị ta đừng đuổi theo nữa, tránh cho đối phương hiểu lầm.

Nhưng lúc chị ta định rời đi thì lại ngửi thấy một mùi thối vô cùng nhức óc và rất nhiều ruồi bọ bay ong ong. Chị ta mới đánh bạo đẩy nhẹ cửa ra rồi phát hiện chồng của A Tuyết nằm trong phòng khách, ruồi bọ bâu đầy trên thi thể của anh ta.

Hương Giang mang khí hậu cận nhiệt đới, không khí khá ẩm, cho dù là mùa đông thì vẫn có muỗi.

Các hàng xóm nghe được miêu tả của chị ta mà sợ hãi kêu ré lên.

Người nhát gan lập tức kêu chị ta đừng kể nữa.

Còn người to gan lại bảo chị ta cứ kể tiếp: "Rồi sau đó?"

Chị Vân không muốn hình dung lại cảnh tượng khủng khiếp ấy nữa: "Tôi nghĩ đến chủ quán có nói tinh thân của cô ta không ổn định, sợ cô ta làm hại đứa nhỏ vì thế cũng vội chạy lên tầng. Sau đó tôi tìm được cô ta trên sân thượng, cô ta dự định ôm đứa bé nhảy lầu tự sát nữa chứ."

Chị ta sờ cánh tay bị thương của mình: "Vì cứu đứa nhỏ tôi mới đi lên ngăn cô ta tự sát, nhưng cảm xúc của cô ta lại quá kích động, tôi chỉ kịp cứu đứa nhỏ chứ không kéo được cô ta."

Sau đó cảnh sát tới, cô ta đến đồn cảnh sát lấy lời khai thẳng cho đến tận bây giờ mới vê.
Bình Luận (0)
Comment