Chương 973: Đây Là Vợ Tôi A Kỳ, Nhớ Chưa
Chương 973: Đây Là Vợ Tôi A Kỳ, Nhớ ChưaChương 973: Đây Là Vợ Tôi A Kỳ, Nhớ Chưa
Chú An cũng phụ họa: "Đúng đó, mau về nhà ngủ đi."
Tô Niệm Tinh pha một cốc cà phê cho mình: "Tối hôm qua cháu ngủ từ rất sớm, theo lý mà nói thì không nên buồn ngủ sớm như vậy mới phải, cũng không làm sao mà hôm nay cháu vô cùng buồn ngủ."
Bây giờ đang là tháng mười hai chứ không phải mùa xuân, làm sao có thể buồn ngủ dữ như vậy được chứ?
Thím An khuyên cô uống ít trà an thần: "Chắc chắn là gần đến cuộc thi cho nên áp lực đấy mà, nghỉ ngơi vài hôm là đỡ ngay thôi."
Bà chủ nhà cũng cảm thấy cô quá mệt: "Cô xem, một lúc cô mở liền năm quán ăn lại còn kiên thêm cái nghề bói toán với lên truyền hình nữa, người làm bằng sắt thép cũng không chịu được đâu."
Tô Niệm Tinh uống hai hớp trà, cảm thấy tinh thần đã đỡ hơn một chút: "Tôi không sao, bây giờ ban ngày ngủ nhiều quá là đến tối sẽ không ngủ được."
Đang nói chuyện thì bên ngoài có người đi vào: "Xin hỏi, bên chỗ các cô còn tuyển nhân viên không?”
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, chỉ thấy đối phương đã khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, mái tóc đã hoa râm: "Chúng tôi tuyển nhân viên phục vụ cơ, thật xin lỗi quá."
Cô cân đến mấy nhân viên phục vụ, mới đầu đều tuyển kiểu người trẻ trung như A Hỉ và A Trân nhưng sau đó lại bắt đầu tuyển kiểu người cần mẫn và nhanh nhẹn như chị Vân, nhưng cô sẽ không tuyển nam giới lớn tuổi vào làm phục vụ. "Làm nhân viên phục vụ cũng được, tôi rất chịu khó, việc gì cũng có thể làm hết." Người đàn ông sợ Tô Niệm Tinh không đồng ý nên vội vàng trả lời.
Tô Niệm Tinh vẫn chưa tìm được lý do gì để từ chối, không ngờ chú An vừa trông thấy người tới đã hơi ngạc nhiên: "Đức Nghĩa? Là ông đấy sao?"
Lý Đức Nghĩa vừa nghe thấy có người gọi tên mình mới theo bản năng quay đầu qua, lúc đối diện với nét mặt mỉm cười của chú An, ông ta sững sờ rất lâu mà chưa thể nhớ lại được.
Chú An thấy ông ta không nhớ ra được mới lập tức gọi vợ mình tới: "Tôi là A An đây, đây là vợ tôi A Kỳ, nhớ chưa?”
Lý Đức Nghĩa nhìn thấy thím An mới chợt nhớ ra: "Hóa ra là A An và A Kỳ đấy à, sao các ông lại ở chỗ này?"
Chú An khoác tay lên vai thím An: “Chúng tôi qua bên này ăn cơm, sau khi tôi với vợ tôi rời khỏi công ty mới về đây thu tiền thuê nhà, ngày nào cũng nhàn rỗi vô vị lắm, không giống ông, vẫn còn tinh thân ra ngoài làm việc, càng già lại càng dẻo dai."
Trên gương mặt già nua của Lý Đức Nghĩa hiện ra vẻ mất tự nhiên, đại khái thì ông ta cảm thấy mất mặt, sau khi nói chuyện với chú An và thím An, ông ta rời đi ngay, cũng không còn năn nỉ Tô Niệm Tinh tuyển mình nữa.
Chú Minh thấy cả người chú An tràn đầy tinh thần mới hỏi: “Ai vậy?"
"Trước đây tôi từng làm ở công ty môi giới bất động sản, còn ông ta đảm nhiệm chức phó tổng quản lý, không phải là một người tâm thường đâu nhé!"
Chú An bĩu môi: "Ông ta phụ trách quy hoạch, lần nào cũng trừ mất một khoản tiền quy hoạch nhét vào túi riêng. Cái hồi tôi rời khỏi công ty là ông ta mua được bốn căn nhà rồi."
Nói đến đây là ông ta lại cảm thấy kỳ quái: "Nhà chúng tôi chỉ có ba căn nhà mà tôi với vợ tôi đã yên tâm dưỡng lão rồi. Ông ta còn giàu có hơn tôi nhiều mà sao đến tâm tuổi này rồi vẫn còn ra ngoài tìm việc chứ, thế này cũng thật kỳ lạ quá đi?"
Thím An thấy ông ta lại muốn hóng hớt mới lườm ông ta một cái: "Chuyện của ông ta không liên quan gì đến chúng ta, ông bớt nghe ngóng đi."
Chú An lẩm bẩm: "Đương nhiên tôi phải nghe ngóng rồi, ngày xưa ông ta biết rõ hai người chúng ta đang hẹn hò mà vẫn còn muốn hẹn bà đi xem phim, rõ ràng là ông ta định đào góc tường của tôi mà."
"Không phải tôi không đi với ông ta rồi hay sao, ông nhỏ nhen như vậy à? Sao đến bây giờ vẫn còn nhớ vậy?" Thím An trợn trắng mắt.
"Nhưng mẹ bà vẫn luôn cảm thấy bà gả cho tôi là chịu thiệt, lân nào cũng đề cao ông ta và hạ thấp tôi. Trong lòng tôi không nuốt trôi được cục tức này." Chú An càng nghĩ lại càng cảm thấy không đúng: "Không được! Tôi phải đi hỏi đồng nghiệp ngày xưa xem rốt cuộc ông ta bị làm sao mới được."
Thím An thấy ông ta nghe gió thành mưa, lại còn định tìm người hỏi thăm mới định giơ tay ngăn lại, nhưng tiếc là hoàn toàn không ngăn cản được.
Chú An đã chạy ra khỏi quán ăn chỉ trong nháy mắt.
Chú Minh cười ha ha: "Chuyện từ mấy chục năm trước rồi mà ông ta vẫn còn để bụng như thế, xem chừng ông ta đã bị mẹ đà đả kích không nhẹ rồi."