Chương 981: Hóa Ra A Đông Không Giết Người Thật
Chương 981: Hóa Ra A Đông Không Giết Người ThậtChương 981: Hóa Ra A Đông Không Giết Người Thật
Ông ta mở ví tiền ra rồi móc toàn bộ số tiền bên trên ra đặt xuống mặt bàn, có tiền lẻ, có tiền chắn, nhưng chỉ được khoảng mấy trăm đô la Hồng Kông.
Ông ta xoa hai tay với vẻ quẫn bách: "Đại sư! Toàn bộ số tiền còn lại của tôi đều trả cho cô hết rồi. Tôi đã tìm được công việc, cô đợi thêm vài tháng nữa nhé, tôi nhất định có thể kiếm được tiền trả cho cô."
Theo lý mà nói thì Tô Niệm Tinh nên đồng cảm với ông ta nhưng cân nhắc đến những chuyện bất nghĩa mà ông ta đã từng làm trước đây thì cô không thể nổi lên lòng nhân từ để miễn tiên xem quẻ cho ông ta được, cho nên cô đồng ý cho ông ta trả góp.
Đợi ông ta đi rồi, các hàng xóm lại nháo nhào hỏi.
"Hóa ra A Đông không giết người thật?"
"Con trai của ông ta cũng không vội tội đâu, cậu ta đột nhập vào nhà cướp của, ít nhất cũng phải ngồi tù ba năm, nộp tiền bảo lãnh xong có thể miễn ngồi tù nhưng mà cậu ta cũng đâu có tiền."
"Nếu cậu ta là con trai tôi, cho dù trong tay tôi có tiền thì cũng chẳng nộp đâu, cứ để cậu ta ở trong đó cải tạo, có lẽ còn có thể cai được cái thói cờ bạc đấy."
"Nghiện cờ bạc nào có dễ cai đến vậy? Có vài người ngón tay đã bị chặt đứt mà còn không có tác dụng kia kìa.' Chú An cũng không coi trọng. ...
Một bên khác, tại đồn cảnh sát Vịnh Đồng La, người phụ trách vụ án đạo diễn bị giết là tổ trọng án C.
Các cảnh sát đang đi qua đi lại bận rộn, điều tra viên A đi ra khỏi phòng thẩm vấn.
Điều tra viên B đi lên: "Thế nào rồi? Đã khai chưa?”
"Không khai, chỉ thừa nhận mình đã vào nhà cướp của chứ không thừa nhận mình đã từng giết người, càng không chịu khai ra tung tích của hung khí." Điều tra viên A ném báo cáo thẩm vấn lên mặt bàn với vẻ mệt mỏi.
Điều tra viên C kéo cái ghế tới ngồi xuống: "Còn tưởng lần này bắt được hung thủ rồi chứ, nhưng không ngờ cái miệng của người này lại chặt đến vậy, không chịu tiết lộ một chút thông tin nào cả."
Đúng lúc này, Đại Lâm đi ngang qua cửa phòng.
Điều tra viên B gọi anh ta lại: "Vụ án của các anh đã kết thúc chưa?”
Đại Lâm gật đầu: "Kết thúc từ hôm qua rồi."
Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Ba điều tra viên vô cùng ngưỡng mộ: "Trước đây ngưỡng mộ bọn họ luôn luôn nổi trội, nhưng đợi vụ án lớn thật sự rơi lên đầu chúng ta rồi mới cảm thấy áp lực quá lớn”"
Giám sát Lương bước từ bên trong ra: "Áp lực lớn mới chuyển hóa thành động lực được. Án mà tổ A có thể phá thì không lý nào tổ € chúng ta không phá được. A Đông không chịu thừa nhận vậy thì đi tìm manh mối đi. Không phải cậu ta đã khai ra địa chỉ của chiếc túi xách hàng hiệu rồi sao? Xem có thể tìm được manh mối gì từ cái túi không."
Điều tra viên A chần chừ: "Cho dù có tìm được thì cũng không thể trở thành bằng chứng trước tòa được đi? Có nhiều người từng đụng vào nó lắm rồi."
"Bây giờ là tìm manh mối chứ không phải kiện tụng, phải tìm ra được bằng chứng có liên quan đến vụ án của anh ta. Nếu lúc anh ta ăn trộm bị chủ nhà phát hiện vậy trên túi chắc chắn sẽ có vết máu bắn, anh ta sẽ không thể chống chế được."
Hai mắt điều tra viên B sáng ngời hẳn lên, vội vàng đáp lời sau đó quay người định rời đi, nhưng lại phát hiện Lý Đức Nghĩa từ bên ngoài đi vào trong.
Trông thấy ông ta là mọi người đều có hơi đau đầu, giám sát Vương ra hiệu cho điều tra viên A phụ trách tiếp đón còn anh ta đang định rời đi.
Lý Đức Nghĩa biết giám sát Lương mới là người phụ trách của vụ án này nên vội vàng cản anh ta lại: "A sir, con trai tôi vô tội mà. Vừa rồi tôi mới đi tìm đại sư, người tên Tô Niệm Tinh ấy, các anh có biết không? Cô ấy đã bói cho tôi rồi, con trai tôi không giết người mà, nó chỉ ăn trộm thôi."
Mấy người đưa mắt nhìn nhau.
Buổi sáng, điều tra viên A đã bị người làm phiền rồi nên tính kiên nhẫn rất có hạn, trông thấy ông ta kéo cánh tay của giám sát Vương, anh ta vội vàng đi lên kéo người ra: "Tô Niệm Tinh nói anh ta không giết người thì đã làm sao? Chỗ này là đồn cảnh sát chứ không phải quán bói toán, không chấp nhận phán đoán của cô ta."
Lý Đức Nghĩa hoảng loạn kéo anh ta lại: "A sir, đại sư Tô bói toán rất chuẩn, cô ấy nói con trai tôi không phải tội phạm giết người thì không phải thật, nếu không tin thì các anh có thể xem chương trình của cô ấy, cô ấy bói thật sự rất linh."
Điều tra viên B và C mời người ra khỏi đồn cảnh sát: 'Mời ông đừng cản trở chúng tôi điều tra vụ án."