Chương 991: Ông Cũng Rất Lợi Hại
Chương 991: Ông Cũng Rất Lợi HạiChương 991: Ông Cũng Rất Lợi Hại
Chung Đức Đường trông thấy giám sát Lương và Tô Niệm Tinh mà vẻ mặt lúng túng không nói nên lời.
Xưa nay ông ta vẫn luôn kiêu ngạo chưa bao giờ từng nghĩ bản thân sẽ thua bất cứ ai, hơn nữa còn là thua một người tận hai lần nữa chứ.
Lần trước ông ta còn có thể tìm cớ nhưng lần này đến ngay cả cái cớ cũng không tìm được luôn.
Chung Đức Đường kiêu ngạo nhưng cũng chịu phục, đợi khi Tô Niệm Tinh nhìn qua đây, ông ta chủ động duỗi tay về phía cô chúc mừng: "Lần này cô quả thật rất lợi hại, tôi thua mà tâm phục khẩu phục."
Tô Niệm Tỉnh cười đáp lễ: "Ông cũng rất lợi hại."
Lý Thiêu Quang thì lại nôn nóng muốn đi gặp Trương Dật Tiên, thấy hai người này vẫn còn khách sáo hàn huyên với nhau mới không nhịn được mà mở miệng giục: "Mau lên đi! Buổi chiều tôi còn có việc nữa đấy."
Lát nữa Tô Niệm Tinh cũng phải tiếp nhận phỏng vấn của truyên thông, cũng có việc phải làm nên ra hiệu cho ông ta đi trước dẫn đường.
Bốn người vừa mới bước ra khỏi thang máy và đi trong hành lang thì nhìn thấy có vài vị phóng viên đang canh trong hành lang bệnh viện, đợi được phỏng vấn Trương Dật Tiên.
Tiêu đề trang nhất của hôm nay đều là Tô Niệm Tinh, bây giờ cô chính là người nổi tiếng nhất khắp toàn bộ Hương Giang nhưng cũng không phải toàn bộ truyên thông đều có thể phỏng vấn cô nên một vài phóng viên không có quan hệ kia cũng bắt đầu tìm những tin tức có liên quan đến cô.
Ví dụ như: Trương Dật Tiên nghe được lời tiên tri thứ ba của Tô Niệm Tinh thành công đã tức đến mức đổ bệnh.
Truyên thông Hương Giang không hề có lòng đồng cảm, vì tin mới mà bọn họ có thể không từ bất cứ thủ đoạn gì hết, và cũng không hề nghĩ lúc này, Trương Dật Tiên đang cần người quan tâm nhất.
Trông thấy bốn người Lý Thiều Quang là con mắt của các phóng viên sáng ngời, bọn họ đổ xô vây quanh.
Bốn người Tô Niệm Tinh quay người định chạy nhưng đã không còn kịp nữa rồi, thang máy đã không đóng cửa, các phóng viên đặc sau chỉ hai ba bước đã vây xung quanh.
"Tô Niệm Tinh, xin hỏi cô đã dự đoán ra được Liên Xô giải thể như thế nào vậy?"
"Lỳ Thiêu Quang, xin hỏi ông có cảm tưởng gì về về chuyện Tô Niệm Tinh trở thành quán quân của cuộc thi huyền học?”
"Chung Đức Đường, mấy người các ông qua đây thăm Trương Dật Tiên là có mục đích gì?"
Ba người Tô Niệm Tinh bị bao vây, chỉ có một mình giám sát Lương là bị đẩy ra ngoài.
Anh sững sờ một lúc sau đó đẩy các phóng viên ra rồi kéo Tô Niệm Tinh ra ngoài: "Chúng tôi không tiếp nhận phỏng vấn.
Một mình anh chặn mấy phóng viên lại, ra hiệu cho bọn họ đừng đi theo: "Chúng tôi tới đây thăm người bệnh, mời các người tôn trọng trật tự ở bệnh viện, đừng lớn tiếng ồn ào ở đây."
Các phóng viên chỉ đành trơ mắt nhìn ba người đi vào phòng bệnh.
Giám sát Lương thấy bọn họ không theo nữa mới bước nhanh đuổi theo. Trương Dật Tiên nằm ở phòng bệnh bình thường vì tiền của ông ta không nhiều, không thể nằm được ở phòng bệnh VỊP chỉ dành cho một người.
Phòng bệnh này vẫn còn một người bệnh khác nữa, lúc này đang nằm trên giường bất động, đó là một người sống thực vật, đại khái là đã rất lâu rồi trước giường bệnh không có hiếu tử nên nằm trên giường đã mười mấy năm rồi mà người thân tới thăm cực kỳ ít.
Bốn người Tô Niệm Tinh đi vào phòng, trợ lý đang đút thuốc cho Trương Dật Tiên: "Bác sĩ đã kiểm tra sức khỏe tổng thể cho ông rồi, ngoại trừ não hơi bị chấn động ra thì nghỉ ngơi một khoảng thời gian là sẽ khỏi."
"Nhưng cả người tôi đang rất đau đây này, thật sự không sao sao?”
Trợ lý vừa định đáp lời nhưng ngẩng đầu lên lại đối diện với bốn người khác, anh ta cũng sững sờ, theo bản năng ngồi thẳng người lên: "Sao các người lại tới đây?"
Trên tay Trương Dật Tiên vẫn còn cắm ống tiêm và đang truyên dịch, nghe thấy tiếng cũng nhìn qua đó.
Cách lần ghi hình trước mới mười ngày thôi mà gân như Tô Niệm Tinh đã không nhận ra được người này rồi.
Trương Dật Tiên chỉ khoảng năm, sáu mươi tuổi, ở trong cái ngành bói toán này thì càng già lại càng thơm, lúc tham gia chương trình thì ông ta vẫn còn tinh thần phơi phới lắm, trông không hề già cỗi một chút nào cả. Nhưng bây giờ thì sao?
Đốm đồi mồi, mái tóc hoa râm đã bạc trắng hết, không trông thấy một sợi đen nào cả, nếp nhăn bò lên hơn phân nửa gương mặt, nói ông ta tám mươi tuổi cũng có người tin.