Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ (Dịch Full)

Chương 993 - Chương 993: Bác Sĩ, Bác Sĩ Mau Qua Đây

Chương 993: Bác Sĩ, Bác Sĩ Mau Qua Đây Chương 993: Bác Sĩ, Bác Sĩ Mau Qua ĐâyChương 993: Bác Sĩ, Bác Sĩ Mau Qua Đây

Ông ta sồ đến trước mặt đối phương: "Ông nói đi, có phải ông không hả? Chính ông đã trông sinh cơ cho mình, hại tôi mấy hôm nay vẫn luôn mơ thấy ác ông đúng không?

Ông thật độc ác! Muốn làm quán quân thì thắng chúng tôi một cách quang minh chính đại đi kìa, chứ sao lại dùng loại đủ đoạn hạ lưu và bỉ ổi như thế? Ông không sợ bị phản phệ sao? Hay là nói, bây giờ ông đã bị phản phệ rồi?"

Bị người vạch trần, sắc mặt của Trương Dật Tiên lập tức từ trắng chuyển sang đỏ, từ đỏ chuyển sang tím, môi run rẩy không thốt được thành lời, bàn tay nắm chặt lấy cái chăn của ông ta hơi run lên, lồng ngực phập phồng dữ dội. Hai con mắt của ông ta nhìn chằm chằm vào giám sát Lương không rời, thật lâu sau mới nghiến răng nặn ra hai chữ: "Là cậu? Là cậu? Có đúng không?”

Nửa đời của ông ta không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để nổi tiếng nhưng lại luôn luôn thất bại là bởi vì mộ tổ đã bị người phá hỏng, hóa ra, đầu sỏ gây chuyện chính là anh!

Ông ta chỉ vào giám sát Lương, vừa định nói thêm nhưng lại phát hiện ra mình không thể mở miệng thêm nữa, khí nóng bốc lên, sau đó ngã người xuống đệm.

Trợ lý kinh hoàng một lúc ngắn ngủi rồi cuối cùng cũng phản ứng lại, vừa chạy đi vừa hô: "Bác sĩ, bác sĩ mau qua đây!"

Bác sĩ vội vàng chạy vào đẩy giường bệnh tới phòng cấp cứu.

Đám người Tô Niệm Tinh đều bị y tá đuổi ra ngoài hết. "Thật sao? Ông ta thật sự xấu xa như vậy sao? Vì mưu đồ cướp tổ trạch của người khác mà hại chết một nhà ba người của người ta?" Lý Thiêu Quang là một người nóng tính, đã ra khỏi bệnh viện rồi mà vẫn không yên cho được.

Giám sát Lương gật đầu: "Là thật đấy, chuyện từ mười mấy năm trước rồi, các phú hào lớn tuổi chắc hẳn đều biết chuyện này, bằng không, với danh tiếng của ông ta, tại sao lại không có phú hào nào mời ông ta chứ?"

Chung Đức Đường xoa cằm: "Tôi đã nói mà, ngay cả trồng sinh cơ mà ông ta còn biết vậy tại sao lại không có người nào mời ông ta, hóa ra là đã làm quá nhiều việc ác nên các phú hào không dám dùng ông ta à."

Các phóng viên bên ngoài cũng không vì sự xua đuổi của giám sát Lương mà từ bỏ phỏng vấn. Bọn họ cứ ở đấy đợi mãi cuối cùng cũng đợi được người, thấy mấy người cùng nhau ra ngoài, bọn họ lập tức sáp lại hỏi han, vội vàng bao vây đối tượng lại.

"Ai đã làm quá nhiều việc ác khiến các phú hào không chịu dùng ông ta cơ?"

Tô Niệm Tinh mới nói lại chuyện ác mà Trương Dật Tiên đã từng làm ra: "Chúng tôi cũng chỉ nghe đồn vậy thôi chứ không biết thật giả, nhưng ông ta soi gương xong đã bị dọa sợ đến mức thần trí không rõ ràng, miệng thì luôn nói là báo ứng."

Các phóng viên vội vàng ghi chép lại. ...

Tô Niệm Tinh lừa mấy phóng viên này xong vội leo lên xe của giám sát Lương.

Lý Thiều Quang và Chung Đức Đường có xe riêng của mình nên bọn họ tách nhau ra.

Giám sát Lương lái xe đi được khoảng mười mấy mét mới nói với vẻ áy náy: "A Tỉnh, xin lỗi, trước đấy anh cũng không tin em có thể bói ra được Liên Xô giải thể"

Tô Niệm Tinh cũng không để ý: "Rất nhiều người đều không tin mà, hôm qua có rất nhiêu người tới quán ăn, cứ như phát điên ấy."

"Họ đều là người ngoài nên khác chứ. Còn anh là người nhà nhưng lại không tin em, đúng là không nên như vậy." Giám sát Lương vẫn luôn cho rằng mình rất hiểu A Tinh nhưng chuyện lần này đã khiến anh ý thức được mình vẫn còn quá bảo thủ, anh nên tin tưởng A Tinh hơn mới đúng.

Câu này khiến Tô Niệm Tinh rất hưởng thụ: "Vậy lần sau không được như thế nữa, sau này anh phải tin em hơn đấy."

Giám sát Lương thấy cô không giận mà trên mặt không khỏi hiện ra nụ cười hạnh phúc: "Em rất rộng lượng."

Tô Niệm Tinh lộ ra vẻ mặt kỳ lạ: "Câu này của anh có ẩn ý khác phải không?”

Giám sát Lương kể về vụ án mà mình đã từng điều tra, có rất nhiều đôi vợ chồng cãi nhau và xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng sẽ luôn phát điên lên chất vấn đối phương "tại sao anh lại không tin em?"

"Anh cảm thấy biểu hiện trực quan nhất của tình cảm giữa vợ chồng chính là hai chữ tin tưởng, không có sự tin tưởng thì chỉ có thể ảo tưởng hão huyền."

Nụ cười trên gương mặt Tô Niệm Tinh lại càng thêm kỳ quái: "Lúc anh phá án có phải rất thích liên tưởng đến bản thân không vậy?”
Bình Luận (0)
Comment