Phương Trấn Nhạc đứng bật người dậy nói với Lâm Vượng Cửu: “Đi xin lệnh bắt giữ đi.
”Lâm Vượng Cửu mang vẻ mặt ngơ ngác, Phương Trấn Nhạc không thể tường thuật đơn giản lại lý do muốn truy nã hai vợ chồng họ Hoàng này được sao?Lưu Gia Minh ở đầu dây bên kia vẫn còn đang báo cáo: “Anh Nhạc, đôi vợ chồng già đó nói sống bên trên căn nhà có án mạng, buổi tối không thể ngủ ngon được nên muốn tới nhà con trai ở vài ngày, bà cụ đã xuống lầu tới trạm xe buýt trước rồi ạ…”“Cản lại!” Phương Trấn Nhạc nhanh chóng ra mệnh lệnh: “Chúng tôi sẽ qua đó ngay, cậu theo dõi hai ông bà đó, đừng để bọn họ có cơ hội xử lý đứa trẻ.
”Nói xong, Phương Trấn Nhạc cạch một tiếng cúp máy, cất bước chạy ra bên ngoài.
Lâm Vượng Cửu đúng lúc đi vào từ bên ngoài: “Sir Phương, thư xin lệnh bắt giữ đã gửi đi, đại khái còn cần…”“Kêu Tam Phúc giục lệnh bắt giữ đi, chú đi với tôi.
” Trong lúc anh nói chuyện người đã đi xa được vài mét.
Lâm Vượng Cửu vội nhắc nhở Tam Phúc một tiếng, ba bước thành hai vội đuổi theo Phương Trấn Nhạc, nhỏ giọng hỏi: “Tôi cầm lệnh bắt giữ giả rồi, còn dùng cái này nữa, lỡ như…”Để thuận tiện hành động nên tổ bọn họ đã lặng lẽ tồn trữ vài hàng giả.
“Không sao, đợi khi báo cáo kết quả cứ trình lệnh bắt giữ thật ra là được.
” Vẻ mặt của Phương Trấn Nhạc lạnh lùng, giọng nói trầm thấp, không cho xía vào.
Ở trước mặt sinh mệnh không cần quan tâm gì hết.
Lâm Vượng Cửu đành ngậm miệng.
Xe cảnh sát đã bị người khác lái đi, Phương Trấn Nhạc quả quyết dùng xe Jeep của mình.
Lâm Vượng Cửu ngồi lên xe, trong nháy mắt đóng cửa, chiếc xe Jeep lái đi như một mũi tên rời khỏi cung, cảm giác ật ngửa dữ dội dúi mạnh ông ta vào lưng ghế, đôi bàn tay không hề run ngay cả khi nổ súng đó lại lặng lẽ nắm chặt đai an toàn trước ngực.
Nhỏ bé, đáng thương, vô lực.
Ngồi phi cơ của “tổ trưởng Phương” quá là kích thích.
…Khi xe Jeep của Phương Trấn Nhạc lái ra khỏi gara, đấu đá lung tung trên đường thì trong văn phòng nhỏ trên tầng của cục cảnh sát, Dịch Gia Di đứng sau cửa sổ nhìn chằm chằm vào chiếc xe Jeep lái đi xa, chớp mắt cái đã biến mất dạng, nắm tay lặng lẽ siết chặt lại trước ngực.
Cô cắn môi, cầu xin thần phật từ trong đến ngoài nước một lượt: Nhất định phải bắt được hung thủ! Nhất định!Chị Nhân đúng giờ uống trà dựng thẳng lỗ tai lên, thấp thoáng nghe thấy tiếng lầm bầm của Dịch Gia Di: “… Nếu như có thể triệu hồi siêu nhân Tiga thì nào còn cần bất lực như vậy.
Không có sự giàu có của Batman thì tìm một con nhện có thể biến đổi gen cắn mình một cái cũng được, chỉ có thể nhìn mà không thể bắt thật gấp muốn chết…”…Gần chập tối, không khí oi ả đột nhiên dịu đi, một cơn gió vừa thổi đã khiến con người cả ngày bức bối đều thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Một mảnh cam vàng phía chân trời kéo theo cái đuôi ráng màu lan ra khắp trời, đám mây bị nhuộm lên một màu rực rỡ, dụ người đi đường bận rộn qua lại hiếm khi nghỉ chân ngắm cảnh.
Khi bà Hoàng trốn khỏi tiểu khu lại bị cảnh sát mặc quân trang điều tới dễ dàng ấn lại.
Ông Hoàng dùng dây thừng buộc đứa trẻ sơ sinh thả xuống chân tường sau tòa nhà, sau đó tay không bước ra khỏi tòa nhà một cách nghênh ngang rồi lại lặng lẽ vòng ra sau ôm đứa trẻ rời đi từ cửa hông, bị Lưu Gia Minh kịp thời chộp được ấn xuống, tang chứng vật chứng đều đủ cả.
Lệnh bắt giữ của Lâm Vượng Cửu chỉ quơ qua quơ lại trước mặt ông Hoàng vài cái, đối phương đã bị bắt đi ngay, hoàn toàn không còn lòng dạ nào để kiểm tra xem lệnh bắt giữ là thật hay giả.
Bọn họ tìm được một chậu sắt đựng tro tàn ở hiện trường, giao cho bên bộ phận giám định mang về xem có thể lọc ra được một, hai mẩu vải chưa cháy hết có thể kiểm tra ra vết máu hoặc DNA không.
Sau khi tìm vật chứng kết thúc, toàn bộ nhân viên đại thắng trở về.
Trong phòng thẩm vấn, hai vợ chồng họ Hoàng cũng không phản kháng gì nhiều mà đồng loạt khai nhận.
“Vợ chồng chúng nó không hợp nhau, cô ta khóc nói muốn kéo đứa trẻ chết chung.
Bây giờ chuyện chúng tôi lo nhất trong lòng là con trai vô sinh, tương lai không có người lo dưỡng già cho nó.
Người khác muốn có một đứa con như vậy còn không được, rõ ràng cô ta mang thai mà lại không muốn.
Chúng tôi thật sự không muốn giết cô ta đâu, là cô ta không muốn sống nữa, đứa trẻ thì vô tội, không bằng cho chúng tôi… chúng tôi thật sự không phải đại ác nhân mà, nói không chừng, chúng tôi làm như thế ngược lại mới là cứu đứa trẻ một mạng, chú cảnh sát…”.