Chương 1088: Sức sống trong quán ăn 5
Mọi người đều cười hiền hòa, Gia Di liếc nhìn thấy Phương Trấn Nhạc ngồi bên bàn, đang chăm chú nhìn sang bên này.
Từ đôi mắt xinh đẹp lại lạnh nhạt của anh, thế mà cô lại thấy được vẻ ‘mong chờ’, không khỏi khựng lại, sau đó kéo anh Nhạc đứng lên, cũng xin chụp một bức ảnh với Tra tiên sinh.
Thế là Tra tiên sinh đứng chính giữa, Gia Di và anh Nhạc đứng ở hai bên, ăn ý nghiêng đầu về phía Tra tiên sinh như một cặp kim đồng ngọc nữ, chụp một bức ảnh trông rất đáng yêu và hài hòa.
…
Tra tiên sinh và Thái Lam tiên sinh đã rời đi, Nhiếp Uy Ngôn lại chỉ mới ăn được một nửa. Sau khi gật đầu chào hỏi với nhóm thám tử Gia Di, anh ta quay đầu lại tiếp tục ăn bữa cơm của mình.
Vừa ăn, anh ta vừa suy nghĩ mình nên xây dựng đề cương cho bản thảo này như thế nào, nên dùng ngôn từ ra sao.
Suýt nữa thì đút mì vào lỗ mũi, thế mà vẫn ngơ ngác lẩm bẩm:
“Chúng ta vốn dĩ đều là người thường, bởi vì làm những hành động khác biệt với người chung quanh mà trở nên không còn tầm thường nữa. Những hành động ấy, có lẽ sẽ liên quan đến ‘ước mơ’, ‘đốm lửa’, ‘theo đuổi’, ‘cứu rỗi’…”
Tổ trưởng Dịch cũng chỉ là một người thường, nhưng vì hành vi của cô ấy ảnh hưởng đến nhiều người, sưởi ấm cho nhiều người, giúp đỡ rất nhiều người, thắp sáng đốm lửa cho cuộc đời của họ, cho nên cô ấy không còn là một người tầm thường.
Những hành động “ý nghĩa” ấy khiến linh hồn của cô ấm áp, trở nên lấp lánh.
Nhiếp Uy Ngôn quay đầu nhìn thấy ánh mắt mà Phương Trấn Nhạc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di, dường như thấu hiểu được lời tỏ tình mà đối phương vẫn giấu kín trong lòng, âm thầm kể lể: Anh rất thích em, Dịch Gia Di, anh thích em nhiều lắm…
Thế là anh ta có thêm linh cảm, bắt đầu điên cuồng dùng từ đặt câu trong trí óc:
[Tất cả mọi người đều yêu cô ấy, muốn trở thành cô ấy, muốn gần gũi cô ấy, muốn làm bạn với cô ấy, đi theo bước chân của cô ấy… Cho dù chỉ bắt chước kiểu tóc y phục của cô ấy, dường như cũng lây dính mùi thơm từ linh hồn cô ấy.]
[Sự tồn tại của Dịch Gia Di đã chứng minh ý nghĩa tồn tại của “đạo đức” và “lương thiện”. Những câu nói vốn bị nghi ngờ như “Làm người tốt thì có ích lợi gì? Lúc nào cũng bị ức hiếp”, “Làm người tốt thật ngu xuẩn, vừa bị lừa vừa bị bóc lột, thật tội nghiệp” bỗng trở nên mạnh mẽ hơn, bỏ qua những câu oán trách ấy, trở nên kiên cường hơn. Làm người tốt vẫn có ích, mặc dù có lẽ sẽ chịu thiệt thòi, có lẽ người tốt sẽ thu hút kẻ xấu muốn bóc lột giá trị của bạn, nhưng ít chí vẫn sẽ giữ lại người tốt bên cạnh mình, giúp những linh hồn thiện lương cuối cùng được đoàn tụ bên nhau.]
[Chúng ta cần những câu chuyện huyền thoại sống như thế, không cần những lời nói sáo rỗng dối trá. Chúng ta biết Dịch Gia Di làm một cảnh sát tốt chẳng những tạo phúc cho mọi người, mà cô ấy cũng muốn kiếm được nhiều tiền hơn, cũng muốn có cuộc sống tốt hơn, thế tục, dính khói lửa nhân gian, cũng có bản năng thói xấu như mọi người, nhưng chúng ta vẫn yêu mến cô ấy, thậm chí yêu mến hơn bất cứ một hình tượng giả dối nào khác.]
[Cho dù lăn lộn trong vũng bùn, khi ngẩng đầu lên đối mặt với thái dương, trên mặt vẫn nở nụ cười.]
[Sống trong thế giới trần tục này, chúng ta đều có thể bất phàm. Có lẽ “nhân nghĩa lễ trí tín” cũng không cổ hủ như mọi người nghĩ.]
Bài viết độc quyền về tổ trưởng Dịch của chủ bút Nhiếp đã có được đại cương ban đầu.
…
Đêm khuya, ánh sáng đèn dầu nhỏ như hạt đậu.
Nhiếp Uy Ngôn ngồi trong thư phòng của mình, bỗng nhiên muốn làm ra một tin nóng:
Nếu… nếu mình vạch trần sự thật không chỉ mọi người đều thích thần thám Dịch, ngay cả thanh tra giám sát, giám sát Phương Trấn Nhạc cũng yêu thầm tổ trưởng Dịch…
“He he he… He he he he…”
Bỗng một tiếng cười quái dị tuôn ra từ thư phòng nhỏ.
Nhưng một lát sau, Nhiếp Uy Ngôn ngừng cười, ngược lại đổi thành vẻ mặt ưu sầu.
Hầy, chỉ sợ cho dù mình viết như vậy thì cũng rất khó trở thành tin tức bùng nổ.
Anh ta cảm thấy, với gia thế của sir Phương thì rất có khả năng sẽ tức sôi máu, thẹn quá thành giận mua hết sạch toàn bộ Nhật báo Cam Xanh phát hành trên địa bàn Hương Giang có đăng bài viết của anh ta, sau đó đốt hết sạch…
Thế thì không được, anh ta viết nhiều như vậy, nếu chỉ vì một câu nói này mà bị thu gom lại rồi thiêu hủy thì tiếc lắm…
Vở kịch ngắn:
Chủ biên Nhật báo Cam Xanh: Câu văn [Chẳng sợ lăn lộn trong vũng bùn, khi ngẩng đầu đối diện với thái dương cũng vẫn mỉm cười.] này, hình như đang nói đến mấy con samoyed vui vẻ lăn quay trong đống bùn phải không? Loại chó biết cười ấy, cậu biết không?
Nhiếp Uy Ngôn: …
Chủ biên Nhật báo Cam Xanh: Hoặc là một con lợn rừng sung sướng lăn lộn trong vũng bùn~
Nhiếp văn nhã: … (Đủ rồi!)
Vở kịch ngắn 2:
Gia Tuấn: Chị cả, chị hỏi em thích ai nhất dưới ngòi bút của Tra tiên sinh đi!
Gia Di nghe vậy thì làm theo (Buồn cười): Em thích ai?”
Gia Tuấn: Trình Linh Tố! Có dũng có mưu, đại nhân đại nghĩa! Trừng trị mấy tên nghiệt đồ của sư phụ rõ ràng minh bạch!
Gia Di: Gia Tuấn thật tinh mắt!
Gia Tuấn: (Đắc ý)
Gia Tuấn: Vậy thì em với anh Nhạc, ai tinh mắt hơn?
Gia Di: Nếu em cứ như vậy thì chị hỏi em nhé!
Gia Tuấn: ?
Gia Di: Chị với Gia Như đều rơi xuống nước, em cứu ai trước?
Gia Tuấn: …