Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1090 - Chương 1090 - Vụ Án Tìm Đến Tận Nơi 2

Chương 1090 - Vụ án tìm đến tận nơi 2
Chương 1090 - Vụ án tìm đến tận nơi 2

Chương 1090: Vụ án tìm đến tận nơi 2

Đôi khi dòng người sẽ dài đến mức phải quẹo vào ngõ nhỏ. Chỉ để uống một ngụm thức uống có đá này, mọi người đều chịu đựng sự giày vò nóng bức của mùa hè như đổ lửa này mà xếp hàng dài trên đường phố… Nhưng mà! Vẫn muốn uống!

Thỉnh thoảng có mấy người khách đến từ nơi khác, thấy đội ngũ cũng sẽ kìm lòng không đậu xếp hàng chung với họ. Mãi đến khi được nếm một ngụm đồ uống, họ mới biết tất cả đều đáng giá.

Mỗi ngày sau giờ tan học, Gia Như sẽ giúp anh cả pha chế đồ uống bán cho khách hàng, bận đến mức tối mày tối mặt, sau một tháng cơ bắp trên cánh tay cũng trở nên săn chắc hơn hẳn.

Tất nhiên, ví tiền của mình cũng dày hơn hẳn.

Mặc dù cô ta vẫn là đứa trẻ nghèo nhất nhà họ Dịch, nhưng trong lứa học sinh cùng tuổi lại là một tiểu phú bà vui vẻ.

Cuối cùng cô ta cũng gom góp đủ tiền đi làm niềng răng ở chỗ nha sĩ, muốn chỉnh lại hai chiếc răng cửa quá mức hoạt bát của mình về lại vị trí cũ.

“Em muốn chỉnh răng sao không nói với chị? Để chị giúp em một tay.” Gia Di tò mò nhìn em gái đeo niềng răng, tự dưng lại nhớ đến vụ án gần đây mình đang thụ lý…

Nạn nhân bị tên bạn trai khốn nạn và con giáp thứ 13 hợp lực mưu sát, sau đó tại một khu nhà liền kề, chúng bỏ nạn nhân vào bồn tắm lớn, rót một đống thuốc hóa học vào đó, cho rằng chất hóa học có thể hòa tan thi thể như bột tiêu xác chết trong phim. Kết quả tất nhiên là thất bại, ngược lại khiến cho tất cả các hộ gia đình trong khu nhà liền kề ngửi thấy một mùi vừa hôi thối vừa quái dị đáng sợ.

Sau khi một hộ gia đình báo cảnh sát, cặp gian phu dâm phụ kia tức khắc hiện nguyên hình. Chỉ có điều thi thể trong bồn tắm đã bị ăn mòn đến mức biến dạng, khó có thể phân biệt được khuôn mặt và vân tay của nạn nhân, ngay cả thân thể cũng trở nên dị dạng, hàm răng bị tróc ra, chỉ có thể phân biệt bằng những thứ như khung xương vân vân…

Khi ấy đối mặt với thi thể, hai tên hung thủ còn biện hộ, nói rằng chúng không biết người này là ai, còn khăng khăng kêu gào mình rất ít khi lên tầng ba, không biết khi nào lại có xác chết ở đó vân vân… Quả thực cho rằng cảnh sát đều bị ngu hết!

Sau này, bác sĩ pháp y dựa theo hàm răng của nạn nhân và thông tin trên khung niềng răng mà liên lạc được với nha sĩ đã cài niềng răng, mới xác định được thân phận của nạn nhân…

Gia Di nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu, đừng liên tưởng những chuyện đáng sợ đó với người nhà mình thì tốt hơn!

“Em tự kiếm tiền được mà, cho nên em dùng tiền của mình thôi.” Gia Như nói bằng giọng rất tự nhiên.

“Gia Như thật lợi hại, còn nhỏ mà đã biết tự kiếm tiền làm đẹp cho bản thân rồi.” Clara vừa đưa một xiên thịt nướng mới ra lò cho khách hàng từ cửa thủy tinh, vừa cười khen một câu.

Đã nửa năm trôi qua, Clara càng ngày càng mạnh, học nấu ăn với anh cả, mỗi ngày nghiêm túc ghi chép, thậm chí luyện chữ viết càng ngày càng đẹp.

Bây giờ nhiều lúc không cần bận rộn, thậm chí Clara sẽ đẩy Dịch sư phụ ra sảnh trước ngồi nghỉ ngơi, còn cô ta bận việc một mình trong bếp sau.

Mỗi khi hoàn thành công việc một mình, cô ta sẽ đẩy cánh cửa thủy tinh ngăn cách giữa nhà bếp và sảnh trước, vừa lau hơi nước và vết dầu dính trên thủy tinh vừa hỏi khách hàng mình nấu có ngon không, còn chỗ nào có thể cải tiến?

Dáng vẻ đã làm việc gì cũng phải làm cho tốt của cô ta, đôi khi sẽ mê hoặc cả Gia Di.

Phụ nữ chú tâm làm việc cũng rất đẹp.

Gia Di thoải mái nghỉ ngơi ở nhà, nhìn người khác bận rộn làm công việc thường ngày của mình.

Sự mệt mỏi vì vừa điều tra phá vụ án xác nữ đeo niềng răng dần dần phai nhạt, thế giới tinh thần lại được sạc đầy pin.

Trong đoàn làm phim, A Huy – gia đình có một chút sản nghiệp – thật sự rất thưởng thức chàng trai Đậu Hũ cùng đóng phim với mình. Tính cách hiền lành, biết chăm sóc người khác, còn không cướp vai diễn gây chuyện. Thế nên trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, anh ta vén áo choàng cổ trang để lộ đôi chân lông lá, vừa quạt gió vừa gặm cà rem, nói với chàng trai Đậu Hũ:

“Này, cậu ở chỗ xa quá, còn ở ghép với hai người phụ nữ nữa chứ, thế thì bất tiện lắm.”

“Cũng được mà, bạn cùng phòng đều là người rất tốt bụng, hơn nữa sống trong căn nhà đó rất thoải mái.” Tôn Tân cũng không để bụng, trong đầu vẫn suy nghĩ về nhân vật phông nền vừa rồi, tưởng tượng cuộc đời của một nhân vật nhỏ bé và cảnh ngộ trong điện ảnh.

Bình Luận (0)
Comment