Chương 1098: Gặp lại người xưa 4
Tiêu Huân đứng sau lưng Khưu Tố San, âm thầm đánh giá đám nam nam nam nam nữ đang cười ha ha này, suy đoán xem người nào là tam lang liều mạng ngay cả đầm rồng cũng dám xông xáo như giám sát Thang đã nói, sau đó lại suy đoán ai là thần thám thiên tài thông minh.
Sau mấy giây đầu óc mơ hồ, anh ta bỗng dời mắt về phía gương mặt của Dịch Gia Di.
Ủa? Trông quen quen thế nhỉ… Không phải là… Là tổ trưởng Dịch – Nữ Gia Cát của tổ trọng án Tây Cửu Long đấy chứ?
Anh ta mở to mắt, cố gắng nhớ lại bóng dáng mà mình nhìn thấy từ xa trong đại hội khen thưởng hồi trước, lại hồi tưởng mấy bức ảnh nhòe vỡ nét được đăng trên báo chí… Hình như đúng thật! Hình như chính là cô ấy!
Tiêu Huân khiếp sợ vì được gặp lại nữ thần thám Tây Cửu Long ở khoảng cách gần như thế này. Khưu Tố San đứng cách anh ta mấy bước đang chào hỏi với mọi người, sau đó bước đến trước mặt Dịch Gia Di, thân thiết ôm chầm lấy tổ trưởng Dịch.
“Bây giờ madam để tóc ngắn rồi kìa.” Gia Di cười lùi về sau một bước, đánh giá madam Khưu đã lâu không gặp.
“Bây giờ đang thịnh hành kiểu tóc của thần thám Dịch mà.” Khưu Tố San gẩy mái tóc, không hề che giấu mình làm kiểu tóc dựa theo bức ảnh của cô trên báo chí.
“A…” Mặt Gia Di đỏ ửng, sau đó nở nụ cười xán lạn: “Kiểu tóc của tôi… Madam còn nhớ không? Đây là kiểu tóc của chị lúc tôi mới gia nhập sở cảnh sát mà?”
“?” Khưu Tố San nghiêng đầu hồi ức mấy giây, sau đó chợt lộ ra vẻ mặt đã hiểu.
Chẳng lẽ là…
Lại thấy Gia Di mím môi gật đầu, cô ta biết mình đã đoán đúng.
Không ngờ Thập Nhất lại cắt tóc ngắn theo kiểu tóc cũ của mình sao…
Hai người nhìn nhau đều thẹn thùng, nụ cười thấp thoáng ẩn chứa cảm giác tinh tinh tương tích.
…
Gia Di vẫn còn nhớ lúc mình mới đến thời không này, có lần từng thấy madam Khưu dẫn đội xuất phát, phong thái hiên ngang, thật sự rất oai hùng.
Khi đó mình còn ở trong văn phòng của chị Nhân, bất lực làm quen với mọi thứ chung quanh, vừa ngơ vừa ngác. Hồi đó trong mắt mình, madam Khưu thật sự là vật thể sáng chói nhất, mình sùng bái hâm mộ đến mức không thể miêu tả thành lời.
Ai nhìn thấy giám sát Khưu Tố San mà không khen ngợi một câu “Đúng là một vị cảnh sát tuyệt vời”!
Đến nay đã một năm trôi qua, không ngờ mình cũng có thể đứng trước mặt madam Khưu, đối diện với cô ấy, cũng thấy được sự khát khao và tôn trọng từ ánh mắt của đối phương.
Các thám tử tổ B kéo ghế ra châm trà, mời trưởng quan cũ Khưu Tố San và các vị khách mà cô ta dẫn đến đây ngồi vào bàn. Tam Phúc chạy đến đối diện gõ cửa văn phòng của Phương Trấn Nhạc, gọi sir Phương ra đây.
Thế là tất cả thám tử hoặc ngồi trên bàn hoặc nghiêng người tựa vào tường, nhường hết ghế cho các khách quý.
“Ngọn gió nào thổi madam đến đây?” Chú Cửu đưa một ly trà sữa ướp lạnh cho Khưu Tố San, vừa cười hỏi vừa tựa lưng vào bàn dài sau lưng.
“Đúng là hương vị đã lâu không được uống, thật hoài niệm.” Khưu Tố San uống một ngụm trà sữa, hương vị quen thuộc, cảm giác mát lạnh sảng khoái quen thuộc, vẫn còn nhớ mùa hè năm ngoái… chậc chậc.
O ký tổ trưởng Tiêu Huân ngồi bên cạnh Khưu Tố San, lặng lẽ quan sát văn phòng tổ B.
Tận cùng bên trong bày một chiếc ghế massage vừa đưa ra thị trường không lâu, một chiếc bình cắm hoa tươi được đặt bên chiếc bàn làm việc nền trắng, hai cành hoa hướng dương trong bình phối hợp với mấy bông hoa nhỏ màu trắng và màu vàng không biết tên, nở rộ tươi tắn vô cùng tươi mát xinh đẹp. Ống nghe điện thoại đặt bên cạnh bình hoa được cột một chiếc nơ bướm, màu hồng non tơ nữa chứ.
Bên cạnh là mấy hộp bánh tart trứng cùng với vỏ hộp giấy đựng đồ ăn vặt không biết tên, ngoài ra còn có hai chiếc ly giấy in logo [Dịch Ký], rất có khả năng trong ly cũng là trà sữa.
Lúc nãy chú Cửu lấy trà sữa lạnh từ trong tủ lạnh cho mọi người, anh ta còn thấy được rất nhiều thức uống khác.
Nơi này… thật sự là tổ trọng án trinh sát và bắt giữ tội phạm mà nghe đồn không ngừng xảy ra án mạng, tràn ngập oan hồn và oán hận sao?
Sao trông dễ chịu vậy nhỉ?
Ít nhất có sức sống và ấm áp hơn bất cứ văn phòng nào trong O ký bọn họ.
Thì ra nữ thần thám Tây Cửu Long làm việc ở một nơi như thế này, chẳng trách madam Khưu cứ chê văn phòng của họ như ổ chó, thường xuyên hoài niệm văn phòng cũ của mình thơm tho nhiều món ăn ngon cỡ nào…
Quả nhiên là rất thơm, ừm, còn rất tươi mát sảng khoái.
Nghĩ vậy, Tiêu Huân nốc một ngụm lớn trà sữa lạnh, đã ghiền!