Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1204 - Chương 1204 - Án Mạng Mổ Bụng Ở Đại Phúc Uyển 3

Chương 1204 - Án Mạng Mổ Bụng Ở Đại Phúc Uyển 3
Chương 1204 - Án Mạng Mổ Bụng Ở Đại Phúc Uyển 3

Chương 1204: Án Mạng Mổ Bụng Ở Đại Phúc Uyển 3

“…” Phương Trấn Nhạc nhìn về phía Gia Di theo ánh mắt chú Cửu, cảm xúc trong lòng rất phức tạp. Anh khâm phục sự cứng cỏi của Gia Di, đồng thời cũng đau lòng cho cô.

Nếu trong lòng một người vẫn lưu giữ tiếc nuối thì sẽ rất khó vui vẻ thoải mái.

Cô vốn đang nghỉ ngơi, lại được mọi người gọi về, gửi gắm kỳ vọng.

Khi đó mọi người đã lâm vào khốn cảnh, tất cả mọi người cho rằng nếu có một người có thể tìm được chỗ đột phá từ trạng thái mờ mịt ấy thì chắc chắn người đó sẽ là Dịch Gia Di.

Có đôi khi, danh tiếng nổi bật của bản thân ngược lại sẽ trở thành vật cản.

Anh sợ những sự kỳ vọng sẽ đè sập cô.

Nhưng cho dù lo lắng như vậy, anh cũng sẽ không bao giờ làm cô mất hứng.

Trong những năm tháng thanh xuân từng ôm ấp lòng nhiệt huyết mà hăm hở phấn đấu, cho dù làm việc ngốc, nhưng vẫn đáng để nhớ lại trong những năm tháng sau này. Chỉ cần làm chuyện đúng đắn thì cần gì quan tâm kết quả sẽ ra sao.

Cho nên từ đầu đến cuối, anh vẫn ủng hộ cô, thậm chí càng vì thế mà thưởng thức người này, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh cô, khát vọng cô lúc nào cũng tỏa sáng rực rỡ như vậy.

Huống chi đọc tài liệu nhiều lần, tập trung suy nghĩ nhiều hơn, cho dù chỉ là tích lũy kiến thức, rèn luyện khả năng tư duy logic cũng là một tiến bộ rất lớn, có lý do gì để ngăn cản cô chứ?

Quay đầu lại thấy chú Cửu có vẻ rất muốn khuyên Gia Di nghỉ ngơi nhiều một chút, đừng làm công việc vô dụng, Phương Trấn Nhạc ngắt lời:

“Chú Cửu, tôi đã phê duyệt thủ tục về hưu cho chú rồi.”

Anh đã từng trò chuyện với chú Cửu. Vốn dĩ năm ngoái chú Cửu đã định về hưu, nhưng khi đó ông ta cho rằng Phương Trấn Nhạc sẽ đi theo Khưu Tố San rời đi, Gia Di vừa được thăng lên làm tổ trưởng, không có ai chăm nom nên chú Cửu mới ở lại lâu hơn, kết quả là cứ thế ở lại thêm một năm.

Bây giờ Gia Di đã trưởng thành đến độ cao mà rất nhiều người không theo kịp, Phương Trấn Nhạc lại quay về chống lưng cho đội ngũ, chú Cửu có thể thanh thản ổn định về hưu, đi chơi chung quanh với người nhà, hưởng thụ non sông tươi đẹp của tổ quốc, ngắm nhìn phong cảnh kỳ lạ và đời sống nhân văn ở nước ngoài, bắt đầu cuộc sống điền viên nhàn nhã mới mẻ.

Huống chi giám đốc sản xuất Kiều Lâm cứ ba ngày hai bữa lại gọi điện cho chú Cửu, hỏi rất nhiều chuyện này chuyện kia. Chú Cửu về hưu còn có thể thỏa sức làm nghề phụ, mở ra một chặng hành trình mới, vừa chơi đùa vừa hưởng lạc vừa có thể kiếm một khoản tiền theo sở thích của mình.

“Chắc còn phải làm thủ tục mấy tháng nữa nhỉ? Lại ở lại thêm một thời gian nữa vậy.” Chú Cửu xoa mái tóc dần dần thưa thớt của mình, sau đó đưa mắt nhìn văn phòng này. Sắp phải rời khỏi căn phòng mà hầu như ngày nào cũng đến đây, ông ta cũng thật sự không nỡ: “Tạm thời đừng nói với mọi người, tránh cho khoảng thời gian kế tiếp mọi người cứ thường xuyên nghĩ đến chuyện chia ly, chỉ tăng thêm bầu không khí bi thương mà thôi.”

“OK.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, lúc nào anh cũng dễ dàng đồng ý với ý tưởng của những người chung quanh mình.

Mà lúc này, Gia Di vẫn đang tiếp tục viết chữ vẽ tranh trên sổ tay của mình.

Sau khi mỗi một vụ án kết thúc, những trang giấy ghi chép về manh mối vụ án trên sổ tay sẽ được cô gỡ ra rồi xé thành mảnh vụn bằng máy xé giấy, thế là sổ tay lại biến thành một cuốn sổ trắng tinh sạch sẽ, không một dòng chữ không một ký hiệu, không có chuyện chưa hoàn thành đang được viết dang dở ―― cảm giác này rất tốt, không có chuyện gì nên nhẹ nhõm cả người.

Chỉ khi nào có vụ án mới thì cô mới ghi chép manh mối và suy luận của mình vào sổ tay, sau đó mang theo cuốn sổ bên mình mỗi thời mỗi khắc, hở chút sẽ bỗng nhiên viết thêm mấy thứ vào sổ.

Có lúc đang ăn cơm, có lúc đang trò chuyện về tin đồn, có lúc đang đi trên đường, có lúc cô đang lái xe, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ nào đó cũng sẽ đỗ xe ven đường rồi viết nội dung suy nghĩ của mình vào sổ, sau đó mới tiếp tục lái xe ―― cô rất sợ mình sẽ quên mất ý tưởng đó.

Đám Lưu Gia Minh cũng từng tò mò về cuốn sổ tay thần kỳ của cô. Tiếc rằng chị Thập Nhất lúc nào cũng mang theo bên mình, cứ như một cuốn nhật ký. Mọi người đành phải tôn trọng sự riêng tư của cô, cho dù cô mở cuốn sổ ra ghi chép thì cũng sẽ lễ phép không nhìn lén.

Bình Luận (0)
Comment