Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1206 - Chương 1206 - Người Phán Xử 1

Chương 1206 - Người phán xử 1
Chương 1206 - Người phán xử 1

Chương 1206: Người phán xử 1

“Cô đã đoán đúng.” Phương Trấn Nhạc thở hắt ra một hơi thật dài, giọng nói hơi mơ hồ.

Gia Di nhìn anh bằng vẻ mặt phức tạp mấy giây, sau đó quay sang nhìn Hứa Quân Hào và anh Đại Quang Minh, đặt câu hỏi lần nữa:

“Sir Hứa, trong tay thi thể có cầm thứ gì không?”

Hứa Quân Hào đang kiểm tra thi thể, nghe thấy câu hỏi Gia Di thì hơi khó hiểu nhìn về phía hai tay của thi thể.

Ngay sau đó, con người trong mắt anh ta hơi co rút, thò người nhẹ nhàng nâng tay trái của thi thể lên, không ngờ trong bàn tay ấy lại thật sự cầm một cái chai.

Anh ta và Trần Quang Diệu cùng nhau ghé lại gần cái chai đó, khi thấy nhãn hiệu thuốc diệt chuột trên thân chai, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy rõ vẻ khiếp sợ trong ánh mắt của đối phương.

Hứa Quân Hào cầm cổ tay thi thể, quay đầu lại nhìn Dịch Gia Di bằng ánh mắt khó tin. Mặc dù đã cố gắng hạ thấp giọng nói, nhưng vẫn không thể giấu nổi vẻ kinh ngạc của anh ta:

“Sao cô biết anh ta cầm thứ gì đó trong tay?”

Trần Quang Diệu và Hứa Quân Hào đều lần lượt tránh đường để Dịch Gia Di có thể thấy rõ hai tay của thi thể.

Một cái bình nhỏ, trên thân bình dán nhãn hiệu.

Trước đó Gia Di đã từng hỏi thăm rất nhiều cửa hàng bán thuốc diệt chuột, từng thấy các loại nhãn hiệu thuốc diệt chuột, cô có ấn tượng với loại này, nó gây ra cái chết cho sinh vật bằng cách kháng vitamin K (ức chế sự tổng hợp các yếu tố đông máu) dẫn đến cái chết ―― giống hệt loại thuốc dùng cho mèo hoang, chó cưng và người vô gia cư.

Gia Di nuốt một ngụm nước miếng, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào lọ thuốc, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

Nhóm Hứa Quân Hào và Trần Quang Diệu vẫn đang nhìn cô, chờ đợi một đáp án.

“A Uy đã cho tôi xem ảnh chụp thi thể người vô gia cư Lương Hiểu Phúc khi mới được phát hiện, bên cạnh bàn tay thi thể trong ảnh chụp có cầm một hòn đá, chỗ lòng bàn tay có vết bùn khô, gần giống với vết bùn trên hòn đá.”

“Khi ấy sir Hứa khám nghiệm thi thể, bởi vì trên người người vô gia cư toàn là vết bùn nên không hề nghi ngờ điểm này. Nhưng trong một khoản thời gian kế tiếp, tôi đã xem đi xem lại bức ảnh đó, cứ cảm thấy rất có khả năng hòn đá kia đã được nạn nhân cầm trong tay ngay từ đầu, bởi vì nguyên nhân nào đó mà hòn đá rơi xuống mặt đất, nhưng vết bẩn trên hòn đá vẫn bị dính vào tay nạn nhân… đây chỉ là suy đoán của tôi.”

Bởi vì cô từng xem tài liệu về vụ án này rất nhiều lần, người vô gia cư từng dùng hòn đá ném người khác, đã xem như xung đột lớn nhất xảy ra giữa anh ta và người khác.

Họ cũng từng coi đây là manh mối mà đi tìm những người bị hòn đá đập trúng, chẳng qua chưa phát hiện ra ai khả nghi mà thôi.

Nhưng trong khoảng thời gian vụ án này lâm vào bế tắc, những nguyên tố này vẫn tuần hoàn truyền phát lặp đi lặp lại trong đầu cô. Bởi vì rất muốn phát hiện manh mối quan trọng trong những nội dung đó nên cô đã hoàn toàn nhai kỹ chúng.

Cũng là trong mấy ngày đó, lúc suy nghĩ lung tung, cô nghe thấy một số người thảo luận rằng: hồi trước tên vô gia cư kia cứ dùng hòn đá ném người khác, bây giờ bị trừng phạt đấy.

Hòn đá, hòn đá, hòn đá!

Một ý nghĩ xuất hiện, sau đó thường xuyên hiện lên trong một khoảng thời gian quá khứ:

Động cơ gây án của hung thủ, có phải là một sự trừng phạt không? Nếu là trừng phạt thì hòn đá xuất hiện bên tay nạn nhân, rốt cuộc trùng hợp xuất hiện ở đó, hay là hung thủ cố tình đặt ở đó, hay là đặt trong lòng bàn tay của nạn nhân để tuyên bố với người đời một tin tức rằng [anh ta bị phán xử vì điều này]?

“…” Hứa Quân Hào vẫn còn nhớ hòn đá đó. Hồi ấy anh ta đã từng khám nghiệm hòn đá bên cạnh thi thể, trên đá không dính máu tươi nên anh ta tiện tay giao cho Trần Quang Diệu đi xét nghiệm những tin tức như vân tay gì đó.

“…” Trần Quang Diệu cũng vẫn còn nhớ Hứa Quân Hào từng đưa hòn đá đó cho mình, thông qua xét nghiệm cho thấy không có dấu vân tay và vết máu, chỉ có bùn đất cọng cỏ, thậm chí anh còn không mang hòn đá về phòng thí nghiệm đã vứt nó đi.

Vậy mà nó lại là manh mối quan trọng ư?

Trong lúc nhất thời, hai chuyên gia đều hơi cạn lời, chuyện này thật sự vượt qua nhận thức và phạm vi kiến thức mà họ được học!

“Vốn dĩ đó chỉ là một suy nghĩ miên man mà thôi, nhưng bây giờ… Động cơ gây án của hung thủ, hoặc nói chính xác hơn là hắn ta muốn triển lãm cho chúng ta thấy động cơ gây án, đã xuất hiện manh mối.” Gia Di quay sang nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.

Bình Luận (0)
Comment