Chương 1240: [Nhật báo Cam Xanh] 2
Trong phòng sáng ánh đèn, thỉnh thoảng có bóng người hiện lên, đó là cái bóng của một người.
“Sống một mình.” Phương Trấn Nhạc bổ sung một câu.
“Rất có khả năng.” Gia Di gật đầu, ngả người ra sau mai phục trong bóng tối, vừa thảo luận vụ án với anh Nhạc vừa khó hiểu quan sát anh.
Hôm nay anh quá bình tĩnh, cứ như thể đêm qua chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là một giấc mơ của cô mà thôi.
Nhưng rõ ràng tối qua anh rất nhiệt tình, kinh nghiệm tích lũy sau hơn một năm thám tử nói với Gia Di rằng sức phán đoán của cô rất mạnh, nhận thức rất nhiều chuyện cũng chuẩn xác.
Cô có thể cảm nhận được tình cảm của anh, không phải là giả dối.
Nhưng vì sao chứ?
Cho dù mọi chuyện vẫn chưa rõ ràng, loại chuyện này tốt nhất không nên bại lộ trước mặt quá nhiều người, nhưng anh ấy cũng quá không để lộ dấu vết.
Phương Trấn Nhạc bỗng quay đầu, thoáng chốc bắt được ánh mắt tràn đầy khó hiểu của cô. Hai người nhìn nhau mấy giây, nhiệt độ trong thùng xe bỗng nhiên dâng lên.
Đúng lúc này, bỗng cửa kính xe bị gõ vang, Phương Trấn Nhạc buông mi hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn về phía Lương Thư Nhạc đang ngồi vào ghế sau: “Sao rồi?”
Giọng trầm thấp hơn mấy phần.
“Người sống trong căn hộ đó là khách thuê, tên là Diêu Thanh Điền, 44 tuổi, sống một mình, chưa kết hôn, dọn đến đây từ 6 tháng trước, hình như mới chuyển nhà sau khi thất nghiệp.” Lương Thư Nhạc cầm sổ tay của mình, vừa báo cáo vừa nhớ lại lời nói của bà cụ chuyện gì cũng biết lúc nãy: “Đồn rằng ông ta bị sa thải vì quá hà khắc với học sinh, bây giờ đang làm gia sư ngoài giờ học cho hai đứa trẻ, thu nhập không thấp, hơn nữa có rất nhiều thời gian rảnh rỗi.”
Nghe Lương Thư Nhạc nói, trong đầu Gia Di dần dần phác thảo hình tượng hung thủ lập thể hơn.
“Bà cụ trong khu dân cư này quả thật là chuyện gì cũng biết. Bà ấy còn nói với tôi rằng, nghe bảo hồi dạy môn toán lớp 10, ông ta thường xuyên trừng phạt học sinh bằng hình phạt thể xác, ông ta sáng tạo cơ chế hình phạt cực kỳ phong phú, cuối cùng dẫn đến việc ông ta bị sa thải là vì có một lần ông ta không thể kìm nén cảm xúc, phạt hai học sinh nói chuyện trong giờ học bằng cách lên bục giảng, tát lẫn nhau ngay trước mặt học sinh cả lớp.” Khóe miệng Lương Thư Nhạc vô thức rủ xuống, hành vi đả kích lòng tự trọng của trẻ con kiểu này thật sự quá ác liệt, thế mà cũng nghĩ ra được!
“Hình phạt thể xác, tự nghĩ ra cách thức trừng phạt.” Gia Di bắt giữ được từ khóa.
“Bây giờ anh sẽ thu xếp nhân viên theo dõi giám thị Diêu Thanh Điền.” Phương Trấn Nhạc quay sang nói với Gia Di một câu rồi xuống xe gọi điện thoại.
Gia Di mím môi nhìn bóng lưng anh Nhạc.
“Cậu biết trước khi dọn nhà, ông ta sống ở đâu không?” Gia Di thu hồi ánh mắt, quay lại hỏi Lương Thư Nhạc.
“Không biết…” Lương Thư Nhạc gãi đầu, thực ra anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện hỏi vấn đề này.
“Để tôi gọi điện kêu đồng nghiệp trong sở cảnh sát tra thử xem.” Nói đoạn, Gia Di ngồi trong xe hơi bắt đầu gọi điện thoại.
Lương Thư Nhạc ngồi trên ghế sau, nhận thấy có mùi vi diệu trong không khí, nhưng chẳng mấy chốc đã bị thay thế bằng sự áy náy.
Rõ ràng anh ta đi theo chị Thập Nhất cùng nhau giám thị Trần Tiểu Mễ, thế mà khi chị Thập Nhất phát hiện người đàn ông nghi ngờ là hung thủ, anh ta lại không hay biết gì. Rõ ràng anh ta cũng đã xem ảnh chụp của hung thủ, mặc dù hung thủ đổi tóc rẽ ngôi lệch sang rẽ ngôi giữa, lại không đeo khẩu trang, nhưng chiều cao và đường nét khuôn mặt đều loáng thoáng phù hợp, hơn nữa còn chào hỏi với Trần Tiểu Mễ, vậy mà anh ta không chú ý chút nào, thật sự quá trì độn.
Nếu lần này không có chị Thập Nhất mà chỉ có một mình anh ta theo dõi Trần Tiểu Mễ, chẳng phải sẽ bỏ lỡ manh mối rõ mồn một đó hay sao?!
Sau đó mình nhận mệnh lệnh đi điều tra Diêu Thanh Điền, biết ông ta chuyển nhà đến đây từ 6 tháng trước, thế mà hoàn toàn không nghĩ đến chuyện điều tra ông ta sống ở nơi nào trước khi dọn nhà.
Mỗi lần tổ B mở cuộc họp anh ta đều tham gia đầy đủ, hơn nữa vẫn nhớ rõ mục [nghi ngờ hung thủ sống ở khu vực gần công viên trung tâm] trong hồ sơ tội phạm mà mọi người phân tích về hung thủ, thế nên nhà cũ của Diêu Thanh Điền ở nơi nào là yếu tố rất quan trọng.
Vậy mà anh ta không hề nghĩ đến…
Lương Thư Nhạc buồn bực gãi đầu, lại mở sổ tay, mượn ánh sáng mông lung của đèn đường, tiếp tục ghi chép sột soạt.