Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1242 - Chương 1242 - [Nhật Báo Cam Xanh] 4

Chương 1242 - [Nhật báo Cam Xanh] 4
Chương 1242 - [Nhật báo Cam Xanh] 4

Chương 1242: [Nhật báo Cam Xanh] 4

Khi đến sở cảnh sát, chui vào văn phòng tổ B, Gia Di ném tờ báo lên bàn, nốc một ngụm nước.

Lưu Gia Minh vừa giám thị Trần Tiểu Mễ trở về mới vào cửa đã thấy Gia Di, lập tức tỉnh táo tinh thần, báo cáo thông tin mới nhất cho cô:

“Chị Thập Nhất, sáng nay luật sư Trần Tiểu Mễ có một vụ tòa án thẩm vấn, cô ta sẽ ra tòa với thân phận là luật sư của nguyên cáo.”

“Đúng rồi, mặc dù buổi sáng Diêu Thanh Điền không hẹn trước với Trần Tiểu Mễ, nhưng ông ta cũng xin xem thẩm vấn.”

“Tôi đã hỏi thăm mấy bảo vệ của tòa án, trong đó có mấy người vẫn có ấn tượng với Diêu Thanh Điền, nói rằng ông ta thường xuyên đến đăng ký xem thẩm vấn.”

“…” Gia Di cau mày, ánh mắt xoay chuyển rồi hỏi:

“Diêu Thanh Điền có trò chuyện với Trần Tiểu Mễ không?”

“Trong danh sách điện tín không ghi lại cuộc gọi giữa hai người.” Lưu Gia Minh lắc đầu.

“…” Gia Di cắn môi, ngũ quan nhăn lại.

Rốt cuộc Diêu Thanh Điền có quen biết Trần Tiểu Mễ không?

Hoặc là, họ giữ liên lạc bằng cách nào?

Hiện trường tòa án thẩm vấn, khi Trần Tiểu Mễ chiến thắng quan tòa, Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn về phía Diêu Thanh Điền ngồi hàng cuối cùng trên dãy ghế người dân.

Chỉ thấy khi búa thẩm phán vừa gõ xuống, người đàn ông gầy gò lập tức lộ ra vẻ mặt sung sướng đến tột độ, giống hệt biểu cảm của đàn ông khi dục vọng được giải tỏa, lại như ước mơ từ lâu trở thành sự thật, sung sướng không biểu lộ bằng lời nói.

Phương Trấn Nhạc hơi cau mày, ngón tay đặt trên đùi nhanh chóng cọ xát.

Diêu Thanh Điền nhắm mắt hít một hơi thật sâu, không chờ tòa án thẩm vấn kết thúc triệt để đã đứng dậy, khom lưng rời đi.

Cứ như thể ông ta chỉ đến đây để xem thời khắc nguyên cáo thắng lợi nên mới đi xem vụ tòa án thẩm vấn này.

Phương Trấn Nhạc chờ hai phút rồi cũng khom lưng rời khỏi tòa án, giả vờ đi về phía nhà vệ sinh, nhưng ánh mắt vẫn tìm kiếm chung quanh.

Chẳng mấy chốc, anh đã thấy Diêu Thanh Điền rời khỏi tòa án, đang đứng trước một sạp báo di động mua nước uống và báo chí.

Ngay sau đó, Phương Trấn Nhạc thấy Diêu Thanh Điền vừa uống nước vừa đọc báo, lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ.

Chuyện Trần Tiểu Mễ bị nghi ngờ bỗng nhiên bị phơi bày, cảnh sát cũng không cần thiết giám thị bí mật.

Lúc này Gia Di xuất phát từ đội cảnh sát, hội hợp với Phương Trấn Nhạc rồi dẫn Lương Thư Nhạc đi gặp Trần Tiểu Mễ lấy lời khai.

Một hàng ba người đuổi theo luật sư Trần Tiểu Mễ. Lương Thư Nhạc chạy đến trước tiên, kêu đối phương đứng lại cho thấy mục đích của mình.

Trần Tiểu Mễ mặc một bộ tây trang màu xám nhạt quay đầu thấy ba cảnh sát sau lưng mình, không vui nói: “A sir, thời gian của tôi rất quý giá, một giờ 1200 đô la Hồng Kông, các anh có trả được không?”

“Luật sư Trần, chúng tôi là người thi hành công vụ, làm phiền cô phối hợp một chút.” Lương Thư Nhạc nhíu mày nghiêm mặt nói.

“Các anh có bằng chứng không?” Trần Tiểu Mễ cầm tờ giấy trên cùng chồng tài liệu giũ ra trước mặt anh ta, đó là tờ Nhật báo Cam Xanh hôm nay, cô ta trừng Lương Thư Nhạc, tức giận nói:

“Có thời gian này thì chi bằng cảnh sát hãy đi làm chuyện có ý nghĩa một chút, ví dụ như điều tra hung thủ, bắt giữ hung thủ.”

“Đừng đối phó với người dân lương thiện mãi thế, lãng phí thời gian và tinh lực quý giá, khiến hung thủ chân chính có thời gian tiếp tục làm hại dân chúng, che giấu hành tung, có được không?”

“Đến cuối cùng không bắt được hung thủ, còn đòi trách luật sư chúng tôi làm việc bất lực, hả?”

“Chứng cớ đâu! A sir, cảnh sát phá án, quan tòa xét xử, đều cần bằng chứng chứ!”

Dứt lời, cô ta đanh mặt ném mạnh tờ báo về phía Lương Thư Nhạc.

Lướt qua cảnh sát trẻ tuổi trước mặt, Trần Tiểu Mễ nhìn thấy hai cảnh sát khác chậm rãi đi tới, ánh mắt bất ngờ đối diện với nữ cảnh sát. Cô ta nhận ra đó là nữ thần thám mà một năm qua báo chí thường xuyên đưa tin. Về sự tích của đối phương, Trần Tiểu Mễ thuộc như lòng bàn tay, rất nhiều lúc, cô ta thậm chí hâm mộ và ước ao Dịch Gia Di.

Đều là phụ nữ dốc sức làm việc ở Hương Giang thập niên chín mươi, họ đều từng bị sỉ nhục, bị coi thường, bây giờ cũng đều mạnh mẽ chui ra từ bùn đất, mọc rễ nảy mầm, vươn cành cây và mảnh lá.

Chỉ có điều Dịch Gia Di đi xa hơn cô ta, trèo cao hơn cô ta. Trần Tiểu Mễ thường xuyên đọc báo chí, tưởng tượng một ngày nào đó mình cũng sẽ xuất hiện trên trang đầu như Dịch Gia Di, sẽ là tấm ảnh mình mặc tây trang, đứng trên tòa án chỉ điểm giang sơn…

Bình Luận (0)
Comment