Chương 1255: Quyết đoán bắt đầu hành động 2
Khi theo dõi Diêu Thanh Điền, cảnh sát đã âm thầm thu thập dấu chân của Diêu Thanh Điền, trên cơ bản nhất trí với kích cỡ dấu chân mà hung thủ để lại.
Anh Đại Quang Minh còn phân tích dựa theo thói quen trọng lượng dấu chân, cũng rút ra kết luận cơ bản nhất trí là cùng một hung thủ ―― mặc dù vẫn thiếu bằng chứng hữu lực, nhưng cũng đã đủ để trở thành bằng chứng.
Chỉ có điều bởi vì hiện tại cảnh sát vẫn theo dõi Diêu Thanh Điền ngược lại trở thành nhân chứng thời gian có lợi nhất đối với Diêu Thanh Điền, nghi ngờ của Diêu Thanh Điền bị xóa bỏ.
Nhưng manh mối thu thập được trong nhà Joe cùng manh mối thu thập được trong nhà Miêu Lợi Quần đều chênh lệch không lớn, anh Đại Quang Minh phán đoán hung thủ rất có khả năng là cùng một người.
“Bây giờ mọi người đều nghi ngờ, phương hướng ban đầu của chúng ta đã sai lầm. Rất có khả năng hung thủ chỉ là một người có hình thể trạng thái tương tự Diêu Thanh Điền mà thôi.” Phương Trấn Nhạc nói.
Gia Di hít sâu một hơi: “Anh Nhạc, trước khi chúng ta phủ nhận thân phận nghi phạm của Diêu Thanh Điền triệt để, có thể thẩm vấn ông ta một lần không?”
“… Được.” Phương Trấn Nhạc im lặng hai giây, cuối cùng vẫn quyết đoán trả lời.
Đối với Dịch Gia Di, anh vẫn rất tin tưởng.
Mặc dù trong tình huống không có bằng chứng hữu lực, cảnh sát không có quyền lấy vật dẫn DNA khi nghi phạm không đồng ý (bao gồm lông tóc có gốc, dịch cơ thể, máu vân vân), hơn nữa cho dù thẩm vấn thì cũng không có quyền nhốt ông ta 48 giờ, lúc thẩm vấn chỉ cần Diêu Thanh Điền không chịu thừa nhận, cảnh sát sẽ phải thả người.
Nhưng anh vẫn đồng ý với cô.
Người khác có lẽ sẽ bất lực, nhưng Dịch Gia Di thì chưa chắc.
“Giám định bên này trên cơ bản đã kết thúc, rất nhiều manh mối và ảnh chụp còn phải mang về làm phân tích. Tuy nhiên có một vấn đề.” Phương Trấn Nhạc lại nói.
“Là gì?”
“Máy ảnh của Joe không có ở nhà.” Phương Trấn Nhạc nói: “Anh Đại Quang Minh đã tìm kiếm rất nhiều nơi mà vẫn không tìm được. Cũng đã hỏi thăm mấy người như bảo vệ chung cư, họ đều không nhặt được máy ảnh, cũng không nhớ tối hôm trước Joe về nhà có mang theo máy ảnh hay không.”
“Chờ chút.” Gia Di buông điện thoại cục gạch, quay sang hỏi Nhiếp Uy Ngôn: “Hôm nay ở tòa soạn, anh có chú ý thấy máy ảnh của Joe có trong tòa soạn không?”
“Không chú ý, chẳng qua Joe không có khả năng để máy ảnh ở tòa soạn.” Nhiếp Uy Ngôn vừa nhìn tình hình giao thông đằng trước vừa trả lời chắc nịch.
“Nghĩa là sao?”
“Nghề nghiệp của chúng tôi, máy ảnh cũng như đôi mắt và bàn tay của chúng tôi, có một số người thậm chí sẽ đặt máy ảnh ở đầu giường lúc đi ngủ, ôm vào chăn cũng không quá mức, làm gì có chuyện không mang theo bên mình mà để lại trong tòa soạn báo.” Nhiếp Uy Ngôn trả lời rất tự tin.
“Hiểu rồi, cảm ơn.” Dứt lời, Gia Di lại cầm điện thoại cục gạch truyền đạt lời nói của Nhiếp Uy Ngôn cho anh Nhạc.
“Vậy thì rất có khả năng máy ảnh đã bị hung thủ lấy đi.” Phương Trấn Nhạc suy đoán.
“Trước kia hình như chưa bao giờ phát hiện hung thủ lấy tài vật hoặc đồ vật nào đó.” Dịch Gia Di khẽ cau mày, hung thủ lấy máy ảnh làm gì?
“Quay về sở cảnh sát không? Hay là về nhà?” Nghe thấy động cơ ô tô bên kia điện thoại, giọng Phương Trấn Nhạc hơi trầm xuống.
“Em về sở cảnh sát, còn anh Nhạc thì sao? Anh có về sở cảnh sát không?” Giọng Gia Di có phần mỏi mệt, nhưng khi nhắc đến chuyện quay về tăng ca, giọng nói của cô lại lộ ra một chút phấn khởi.
Phương Trấn Nhạc nghe thấy giọng nói phấn khởi này, đúng là đồ cuồng công việc, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên: “Về chứ, anh đang cùng anh Đại Quang Minh trở về sở cảnh sát đây, vậy thì lát nữa gặp lại.”
“Lát nữa gặp lại, anh Nhạc.” Gia Di hơi nghiêng đầu, lúc cúp máy, nụ cười trên môi cô bất giác đậm hơn.
Lúc chờ đèn đỏ, Nhiếp Uy Ngôn quay sang nhìn cô, đúng lúc bắt được ý cười lướt qua này.
Tổ trưởng Dịch uy phong lẫm liệt, khi màn đêm bao phủ cũng sẽ lộ ra vẻ mặt ngọt ngào, cho dù chỉ trong chớp mắt.
…
Hôm sau không hề hồi hộp, tin tức trên báo chỉ chỉ xoay quanh vụ án phanh thây trong khu vui chơi đường Phật Quang.
Đa số ảnh chụp mà các tờ báo lựa chọn đăng trên báo đều là cảnh Dịch Gia Di cầm bản đồ chỉ điểm giang sơn, hoặc là Dịch Gia Di dẫn dắt đội ngũ chạy đến địa điểm vứt xác mới phát hiện.