Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1259 - Chương 1259 - Những Kẻ Thù Của Diêu Thanh Điền 1

Chương 1259 - Những kẻ thù của Diêu Thanh Điền 1
Chương 1259 - Những kẻ thù của Diêu Thanh Điền 1

Chương 1259: Những kẻ thù của Diêu Thanh Điền 1

Trong lúc chờ đợi Diêu Thanh Điền đến sở cảnh sát, Gia Di lặp đi lặp lại xem sổ tay của mình, sau đó lại chạy đến phòng giải phẫu của bác sĩ pháp y xem thi thể.

Khi đắm chìm trong dòng chảy hình ảnh, cô vẫn hy vọng rằng sau khi bị cảnh sát gọi đến đây, Diêu Thanh Điền sẽ chạy trốn vì chột dạ, vậy thì họ có thể bắt đầu truy nã, hơn nữa xin lệnh điều tra đến nhà ông ta tìm bằng chứng.

Nhưng tiếc rằng trong tư liệu và tin tức của Gia Di không tìm thấy bằng chứng có thể lừa gạt Diêu Thanh Điền, Diêu Thanh Điền cũng không bỏ trốn.

Nhận thấy sự khẩn trương của Gia Di, khi cô trở về văn phòng tổ B, Phương Trấn Nhạc đưa một ly trà sữa nóng cho cô để bổ sung lượng đường cho cơ thể.

Gia Di nhận lấy rồi nói cảm ơn. Khi cô buông mi cắn ống hút, Phương Trấn Nhạc nói:

“Mặc dù lần đầu tiên chúng ta giao phong với nghi phạm, nhưng em phải nhớ kỹ lần này chúng ta gặp ông ta chỉ để quan sát người này, thông qua phản ứng của ông ta để phán đoán xem tỷ lệ ông ta là hung thủ lớn chừng nào mà thôi.”

“Mục đích không phải là tìm được bằng chứng của ông ta, hoặc khiến ông ta khai báo.”

“Cho nên cứ thoải mái, đừng có áp lực quá lớn.”

Gia Di ngước mắt, gật đầu: “Em biết rồi anh Nhạc, em hơi cấp tiến một chút.”

“Người lạ gây án vốn là vụ án khó nhất, huống chi là kiểu án mạng liên hoàn mặc dù có mục tiêu rõ ràng nhưng phạm vi lại quá rộng như thế này.” Bàn tay Phương Trấn Nhạc đặt trong túi quần hơi nhúc nhích, ánh mắt lướt qua đỉnh đầu của cô, cuối cùng vẫn không tự ý sờ lung tung.

Sau khi Gia Di hít thở sâu mấy cái rồi tỏ vẻ mình không có vấn đề gì, Phương Trấn Nhạc nhìn trái nhìn phải, thấy chung quanh không có ai, Dịch Gia Di tò mò nhìn anh, không biết anh định làm gì, bỗng nhiên anh ghé lại gần bên tai cô.

Con ngươi trong mắt Gia Di co rụt lại, hơi thấp thỏm nhìn anh lại gần mình, sau đó nghe thấy anh hỏi:

“Có cần anh tranh thủ lúc ông ta vắng nhà rồi lẻn vào nhà ông ta kiểm tra thử không?”

“…” Dịch Gia Di.

Không hổ là anh, anh Nhạc!

Đề nghị kiểu này cũng chỉ có mình anh dám nói thôi!

Lần đầu tiên đến sở cảnh sát, Diêu Thanh Điền bước chân lên bậc thềm, ngửa đầu nhìn tòa nhà này, trong lòng bỗng dưng dâng lên kính sợ.

Người trong sở cảnh sát đi tới đi lui, ai nấy đều vẻ mặt vội vàng, dường như đều vất vả bôn ba vì sự nghiệp chính nghĩa. Khi ôm suy nghĩ này nhìn mỗi người, dường như có thể thấy trên người họ đều có quầng sáng khác nhau.

Khiến ông ta khát vọng, khiến ông ta sôi trào, khiến ông ta như đặt chân vào thánh địa tín ngưỡng trong lòng mình.

Không có nỗi khủng hoảng vì sắp bị thẩm vấn, trên mặt ông ta tràn đầy chờ mong.

Trên đường khi nam cảnh sát tổ trọng án lạnh mặt dẫn ông ta đến phòng thẩm vấn, ông ta không ngừng nhìn đông ngó tây, giống như một tín đồ tham quan thánh địa, trong mắt tràn đầy khát khao và nóng bỏng.

Lưu Gia Minh vẫn âm thầm quan sát Diêu Thanh Điền. Phản ứng của đối phương hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu ta, khiến cậu ta chẳng những khó hiểu mà còn nảy sinh cảm giác sợ hãi quái dị.

Phản ứng của người này hoàn toàn khác với những người trước kia đến sở cảnh sát. Bất kể là hung thủ chân chính là nghi phạm trong sạch, hoặc là nhân chứng, những người liên quan tới vụ án… Trạng thái của họ khi đến sở cảnh sát chưa bao giờ giống như thế này.

Sau khi Diêu Thanh Điền được mời vào phòng thẩm vấn, Lưu Gia Minh nhờ một cảnh sát tuần tra trông coi ông ta, sau đó quay về văn phòng gọi Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc.

“Chắc chắn ông ta là một tên điên! Đến sở cảnh sát chẳng những không có những phản ứng khẩn trương dè dặt như người thường, càng không căng thẳng hoặc như sắp gặp kẻ thù, mà trông cứ như đi dạo phố.” Lưu Gia Minh chỉ vào đầu mình, ý bảo đầu óc của Diêu Thanh Điền có bệnh.

“Đi xem thử.” Dịch Gia Di lập tức đứng dậy, dẫn dắt đội ngũ chạy về phía phòng thẩm vấn.

Người lạ gây án, tìm được một nghi phạm đã đủ để cảm ơn trời đất rồi, phải trân trọng mới được.

Các thám tử tổ B nhao nhao nằm bò ngoài cửa sổ đơn hướng như vây xem xiếc khỉ, đánh giá ông chú trung niên đang im lặng ngồi chờ trong phòng thẩm vấn tối tăm.

Mấy người quan sát một lát, phát hiện quả nhiên giống hệt lời nói của Lưu Gia Minh, mặc dù đối phương ngồi rất ngay ngắn, nhưng vẻ mặt không hề kinh hoàng hay đề phòng.

Ông ta quả thực như đang chờ đợi, đang mong mỏi.

Bình Luận (0)
Comment