Chương 1273: Cao ốc Trùng Khánh 4
“Mấy vụ án lớn nhỏ khác hẳn là đều có…”
“Tôi sẽ lập tức gửi báo cáo thông báo để các ngành biết hôm nay chúng ta có nhiệm vụ, nhờ họ tránh nảy sinh xung đột gây ồn ào với người của chúng ta, đồng thời nhờ họ tự xử lý nguy cơ có khả năng bại lộ.”
“OK, cảm ơn Sir Hoàng.” Phương Trấn Nhạc cúp điện thoại rồi chạy về phía cửa sở cảnh sát.
Vừa đi thật nhanh, anh vừa gọi điện thoại cho ngành hỗ trợ, muốn nhờ đối phương giúp đỡ bảo vệ luật sư Trần Tiểu Mễ và bạn nhỏ Lý Bảo Vân.
Đang gọi điện thoại, lúc rẽ qua cửa sở cảnh sát thì bỗng nghe thấy một giọng nói rất non nớt, rất to vang từ chỗ trung tâm kết nối đường dây nóng:
“Em muốn tìm chị cảnh sát trên báo này.”
Kèm theo đó là tiếng vỗ lên tờ báo.
Phương Trấn Nhạc lùi lại một bước, quay đầu nhìn về phía khu vực làm việc công cộng.
Thấy một cô bé giơ tờ báo lên cho cảnh sát tuần tra xem, mà ngón tay của cô bé chỉ vào bức ảnh Dịch Gia Di được đăng trên tờ báo nào đó.
“Vì sao em lại muốn gặp nữ cảnh sát này?”
Phương Trấn Nhạc quay ngược về hỏi. Cô bé quay đầu nhìn, ánh mắt rất khẩn trương. Anh quá cao lớn, giọng điệu quá hung hãn nên làm bạn nhỏ sợ hãi, thế là anh sờ mũi ngồi xổm xuống.
Anh chỉ vào bóng dáng mặc dù rất mờ nhưng vẫn cao lớn oai hùng trong bối cảnh, nói:
“Đây là anh. Anh với chị cảnh sát làm việc với nhau, em có chuyện gì có thể nói với anh.”
Thì ra bạn nhỏ này chính là Lý Bảo Vân, nói chuyện chậm rãi, câu nói cũng trùng lặp, nhưng logic rõ ràng.
Sau khi giúp luật sư Trần lấy được bằng chứng, cô bé cứ cảm thấy là lạ. Sau này xem báo chí mà mẹ mua về nhà, cô bé càng xem ảnh chụp càng thấy giống thầy Diêu.
Loại ảnh chụp mờ này cho dù là người lạ xem cũng sẽ cảm thấy ai cũng giống thế, nhưng người quen nhìn mới nhận thấy tư thế và khí chất mơ hồ từ ánh mắt sẽ khác hẳn.
“Nhưng đồ vật có dính máu với nước miếng của thầy ấy, em cho người khác rồi, bởi vì chị ấy yêu cầu em giữ bí mật nên em không thể nói với anh.” Lý Bảo Vân tiếc nuối lấy mấy món đồ khác: “Em không biết mấy thứ này có tác dụng hay không, chiếc hộp đựng bút này là đồ cũ để trong nhà, hôm qua thầy Diêu chạm vào thì em không đụng vào nữa, chắc sẽ có dấu vân tay của thầy Diêu.”
“Còn cái này, là thước kẻ sắt mà hồi trước thầy Diêu dùng để đánh lòng bàn tay của em, nhưng có lẽ trên thước sẽ có dấu vân tay của em nhiều hơn, không biết có của thầy Diêu hay không… Ừm, có phải mồ hôi cũng có tác dụng không ạ? Hôm thầy Diêu dùng nó để đánh em, trời rất nóng nên chắc chắn lòng bàn tay thầy ấy sẽ đổ rất nhiều mồ hôi.”
Lý Bảo Vân lấy từng món đồ ra từ cặp sách, sau đó ngẩng đầu lên, chân thành hỏi Phương Trấn Nhạc:
“Đây là tấm đệm mà thầy Diêu từng ngồi, ừm… thầy Diêu từng đi vệ sinh trong nhà vệ sinh riêng của em, có khi nào thầy ấy sẽ tiểu vương ra sàn nhà không? Anh cảnh sát có thể đi thu thập một ít không?”
Ánh mắt Phương Trấn Nhạc nhìn cô bé dần dần dịu dàng. Anh mỉm cười đứng dậy, gọi điện thoại cho anh Đại Quang Minh:
“Anh Đại Quang Minh, kêu Diane đi cùng Lý Bảo Vân đến nhà em ấy làm thăm dò đi, có lẽ sẽ lấy được chất dịch nước tiểu hay gì đó của Diêu Thanh Điền. Tôi sẽ phái người đi cùng các anh.”
Đúng lúc này, trùng hợp Du Triệu Hoa từ bên ngoài đi vào, bị Phương Trấn Nhạc túm lấy: “Lần trước người cung cấp thông tin của tôi cung cấp manh mối giúp anh, anh từng nói như thế nào nhỉ? Sẽ thay tôi lên núi đao xuống biển lửa đúng không?”
“?” Du Triệu Hoa nhìn Phương Trấn Nhạc, lại nhìn bạn nhỏ ôm cặp sách đứng bên cạnh Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn mình.
Chuyện gì vậy?
“Nhân thủ của tôi đều phái ra ngoài làm việc hết rồi, những người khác tôi không yên tâm. Anh đi cùng Diane, đi cùng người dân nhiệt tình Lý Bảo Vân của chúng ta đến nhà em ấy thu thập manh mối mà nghi phạm có khả năng để lại.” Phương Trấn Nhạc vỗ vai Lý Bảo Vân, người dân nhiệt tình lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu.
Phương Trấn Nhạc mỉm cười, nói tiếp:
“Em ấy tố cáo gia sư Diêu Thanh Điền của mình bị nghi ngờ là hung thủ bị truy nã mà chúng ta đăng trên báo. Người này cũng là nghi phạm trọng điểm của chúng ta, anh phải cảnh giác một chút, mang nhiều người vào.”
“… Được rồi.” Ngẫm lại công việc của mình, cuối cùng Du Triệu Hoa vẫn đồng ý.