Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 128 - Chương 128 - Lên Tivi 1

Chương 128 - Lên tivi 1
Chương 128 - Lên tivi 1

Chương 128: Lên tivi 1

Mình có năng lực gì đâu, chỉ có thể bán cá viên, đảo muôi, còn em khác mình thì lại khác, bắt hung thủ phá án, rất uy phong!

Cả một ngày này, Dịch Gia Đống rất bận rộn.

Không phải tay bận mà là mồm bận.

Chém gió, khoe khoang, giới thiệu về em gái, tốn rất nhiều nước để uống, cổ họng cũng sắp phát viêm lên rồi.

Niềm vui điên cuồng này không chỉ thuộc về nhà họ Dịch mà còn thuộc về tổ trọng án B.

Một ngày này, mỗi một người đi qua sạp báo đều dừng lại, thứ nhìn thấy toàn là các bức ảnh chụp đẹp từ các góc độ khác nhau của Tiểu Thập Nhất.

Cô cảnh sát trẻ thật sự ăn ảnh quá, mặc đồng phục cảnh sát, dáng người thẳng tắp, giống như một bông thủy tiên nở rộ, xinh xắn và nhã nhặn.

Thể diện của cục cảnh sát, làm tăng giá trị nhan sắc của cảnh sát lên rất nhiều.

Phương Trấn Nhạc không hề để ý mấy tiêu đề chính, tiêu đều phụ như [Cảnh sát Dịch nói chắc như đinh đóng cột chàng trai đại lục là người vô tội] [Cảnh sát Dịch khẳng định chàng trai đại lục vô tội, nhưng phía cảnh sát lại tiến hành giam giữ chàng trai đại lục để thẩm vấn, rốt cuộc chân tướng là gì? Có phải cảnh sát Dịch phát biểu không thỏa đáng không? Hoặc là còn có nội tình gì khác?], mà chỉ mua mấy phần báo có ảnh chụp Dịch Gia Di đẹp nhất mang về văn phòng, vừa vắt chéo đôi chân dài, vừa nhìn ảnh chụp đẹp của cô cảnh sát trẻ vừa đọc báo.

Nhìn thấy đoạn khen ngợi Dịch Gia Di có tinh thần trọng nghĩa, anh gật đầu, nghiêm túc đọc bài đó.

Trên báo nói cô xử trí theo cảm tính, không đủ công chính thì anh lại lắc đầu bỏ qua.

Khi Dịch Gia Di đi vào văn phòng vừa đọc báo vừa nhíu mày.

Rõ ràng cô không nói “phía cảnh sát nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho chàng trai đại lục” này mà, suốt toàn bộ quá trình cô chỉ nói bản thân cô cho rằng chàng trai đại lục là người vô tội chứ không muốn đại diện cho phía cảnh sát.

Hơn nữa, cô cũng không hề nói “hung thủ dơ bẩn, xấu xa, không bằng xuống cống nước làm giòi bọ đi cho rồi” đó, tởm thế chứ.

Vừa vào cửa đã đối diện với tổ trưởng Phương vừa mới ăn sáng xong, đang liếm ngón tay một cách mất hình tượng.

Phương Trấn Nhạc nâng mắt lên nhìn, trong nháy mắt đối diện với Dịch Gia Di, anh lúng túng rời ngón tay đi, rút giấy ra lau, cưỡng chế bản thân bình tĩnh, thông qua việc ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc để khôi phục lại một chút hình tượng của người làm tổ trưởng.

“Sir Phương, anh có trách tôi nói lung tung ở buổi họp báo, gây rắc rối cho anh không?” Dịch Gia Di hỏi, cô làm càn, nói năng thoải mái ở buổi họp báo, madam và sir Quách đều đã tìm cô nói chuyện qua.

Vừa rồi gặp được sir Quách ở bãi đỗ xe, anh ta nói Phương Trấn Nhạc đã gánh hết toàn bộ trách nhiệm, cho Dịch Gia Di đi phát biểu đều là gợi ý của anh, nếu như sau này xuất hiện bất cứ hậu quả gì, anh sẽ cúi đầu giải thích ở buổi họp báo.

Chuyện này Phương Trấn Nhạc cũng không hề nói với cô, nếu không phải sir Quách nói thì Phương Trấn Nhạc có khả năng mãi mãi không nói cho cô biết.

Chẳng trách đám người chú Cửu có thể ở bên ngoài làm bừa vì sir Phương đã gánh hết.

Thật tốt, tuy rằng trước đó dùng hết toàn bộ sức lực chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu, còn chưa lên chiến trường thì đã xuyên đến Hương Giang năm chín mươi, trực tiếp vào thẳng nơi làm việc, nhưng có một cấp trên giống như Phương Trấn Nhạc thật sự quá may mắn.

“Trách cô làm gì, nếu là tôi chỉ có nước phát biểu càng tự do hơn thôi, Quách Vĩnh Diệu chắc hẳn nên biết ơn vì người đi họp báo cùng anh ta là cô chứ không phải tôi.” Phương Trấn Nhạc đứng dậy, vỗ tờ báo trên bàn, ngược lại còn cười khích lệ: “Làm hay lắm.”

Dịch Gia Di nghĩ nếu anh là cha, chắc hẳn sẽ là kiểu cha nếu con trai nhà mình đánh nhau với bạn nhỏ khác, không chỉ không can ngăn mà còn ở một bên hô cố lên, chỉ huy con trai dùng cú đấm móc phải khi nào, khi nào thì quét chân đó.

Hai người mới nói được vài câu đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng người: “Tiểu Thập Nhất của chúng ta đúng là xinh thật, anh nhìn đôi mắt này đi, cái mũi nhỏ và cái miệng nhỏ này nữa.” Là giọng của Lưu Gia Minh.

“Cậu có văn hóa không vậy, khen người ta có thể hoa mỹ một chút được không?” Là tiếng của Gary.

“Vậy anh có văn hóa cho tôi xem cái nào.”

“Môi hồng răng trắng, xinh đẹp nhã nhặn!”

“Há há há, được quá nhỉ, ha ha.” Lưu Gia Minh cười to bước qua cửa văn phòng, vừa nhìn thấy Dịch Gia Di đã tươi cười vẫy tay: “Nhìn xem đây là ai kìa? Đại minh tinh của tổ trọng án chúng ta!”

Nói xong cậu ta đi đến bên cạnh Dịch Gia Di, làm ra động tác khoa trương giới thiệu trịnh trọng.

Dịch Gia Di chị trêu chọc đỏ mặt tưng bừng, hoàn toàn không còn thấy vẻ đoan trang và yên tĩnh ở buổi họp báo hôm qua đâu nữa, cô lúng túng không biết nên nói thế nào, trông càng giống thiếu nữ vô tri vừa mới tốt nghiệp xong.

Bình Luận (0)
Comment