Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1287 - Chương 1287 - “Chính Nghĩa” Nằm Ngoài Vòng Pháp Luật Ngã Xuống 2

Chương 1287 - “Chính nghĩa” nằm ngoài vòng pháp luật ngã xuống 2
Chương 1287 - “Chính nghĩa” nằm ngoài vòng pháp luật ngã xuống 2

Chương 1287: “Chính nghĩa” nằm ngoài vòng pháp luật ngã xuống 2

Nhưng có vẻ như họ vẫn chưa thể hoàn hồn hoàn toàn. Tiếng gào thét điên cuồng của Diêu Thanh Điền dường như vẫn còn vang vọng trong tai, loại cảm giác này không được coi là đẫm máu đến cực hạn, nhưng lại có cảm giác ghê rợn tương tự như “hiệu ứng Thung Lĩnh Kỳ Lạ” (*), khiến đầu ngón tay của mỗi người đều run bần bật, mất ngôn ngữ, sững sờ, mờ mịt.

(*) Hiệu ứng Thung lũng kỳ lạ - the Uncanny Valley: miêu tả cảm xúc “rợn gáy” khi con người chúng ta đối mặt với những thứ “giống con người”, ví dụ như một con robot có hành vi, ngôn ngữ và trạng thái giống hệt con người, nhưng nó không phải là “con người”.

Mãi đến khi xe cứu thương đến nơi chở đứa bé và Diêu Thanh Điền rời đi, đám cảnh sát bộ phận giám định dũng mãnh ùa vào hiện trường xung đột tầng hai, thanh tra Quách của bộ phận quan hệ công chúng đến nơi, tiếp nhận công việc xã giao tương tác với truyền thông… Mọi người mới dần dần tìm về lý trí và năng lực ngôn ngữ của mình.

Thì ra, mỗi ngày các cảnh sát đều phải đối phó với những con dã thú điên cuồng như vậy sao?!

Thanh tra Quách Vĩnh Diệu đứng dưới tầng một ngẩng đầu nhìn tầng trên, chui qua băng cảnh báo để giao tiếp đơn giản với Gia Di và Phương Trấn Nhạc sau này cũng đã đến hiện trường, sau đó mới xuống lầu thương lượng với cánh truyền thông.

Đám phóng viên trước kia nói chuyện không khách khí, thái độ sắc bén, hôm nay lại dễ tính đến mức khó tin.

Ngay cả phóng viên cứng đầu nhất, không nể mặt cảnh sát nhất, thích hỏi những câu hỏi cực đoan nhất cũng trở nên khách sáo hơn nhiều, thậm chí nói rất nhiều câu gần như khiến Quách Vĩnh Diệu vui sướng muốn khóc:

“Đội ngũ cảnh sát Hương Giang thật sự không dễ dàng chút nào, cảnh sát đúng là một nghề vất vả quá nhỉ.”

“Làm cảnh sát mà vẫn giữ được lý trí, thậm chí giữ được tâm lý sáng sủa lạc quan, chắc chắn khó lắm nhỉ? Chậc…” (Tràn đầy thấu hiểu và kính nể)

“Wow, cảnh sát Dịch kia gặp phải một kẻ như vậy, bị một kẻ như vậy sùng bái, dây dưa mà vẫn không bị quấy nhiễu, tập trung bắt giữ hung thủ, chậc chậc, có phải phải có nội tâm mạnh mẽ thì mới được làm cảnh sát không?”

“Hồi trước tổ trưởng Dịch đối mặt với truyền thông phỏng vấn, trạng thái cũng không tệ lắm, tràn đầy sức sống, không phải là cố gắng cầm cự đấy chứ?”

“Cảnh sát có mơ thấy ác mộng không? Mỗi khi kết thúc một vụ án có cần phụ đạo tâm lý không?”

“Wow, đám cảnh sát này vẫn chưa bị bọn tội phạm giết người kia làm ô nhiễm đã là hiếm hoi lắm rồi…”

Sau khi đối phó với cánh phóng viên xong, Quách Vĩnh Diệu rốt cuộc được nghỉ ngơi. Anh ta ngửa đầu nhìn lên trên, đám Dịch Gia Di vẫn đang bận việc, anh ta không nhịn được nhướn mày:

Ôi chao! Vinh quang của cảnh sát! Hình tượng của cảnh sát!

Tất cả đều dựa vào các anh chị đấy nhé!

Tay phải đặt lên ngực, mỉm cười vui mừng.

Mỗi một cảnh sát tại hiện trường đều như bị vặn dây cót, dường như bất kể xảy ra chuyện gì thì công việc nên làm cần thiết hoàn thành từng mục một, không được bỏ sót, thúc đẩy hiệu suất cao.

Chờ đến khi họ rốt cuộc làm xong thì mới được nghỉ ngơi trong chốc lát, suy nghĩ một chút, à, đến cùng mình đã trải qua chuyện gì, gặp người như thế nào.

Hôm qua dường như họ vẫn đang suy nghĩ nên làm cách nào để bắt được cái đuôi gian xảo của hung thủ, vắt hết óc tìm kiếm một chút trong tình huống gian nan ―― nối liền, nối liền, không được để nó đứt đoạn.

Quay đầu nhìn chung quanh một vòng, ngay từ lúc vụ án bắt đầu, có lẽ mọi người hoàn toàn không thể ngờ được rằng nó sẽ kết thúc bằng phương thức này.

Sau khi xử lý xong toàn bộ thủ tục, lúc này chú Cửu đang nắm chặt bàn tay dùng nắm đấm lau mũi. Có lẽ là vì cảm xúc thay đổi quá nhanh, quá kích động khó bình tĩnh lại nên ông ta quay đầu, giơ tay với Tam Phúc.

Động tác ngoắc tay này Tam Phúc rất quen thuộc, chừa lại một khoảng không nhỏ để nhét điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, đó là động tác xin thuốc lá của họ mà hồi trước họ cùng nhau hút thuốc lá.

Anh ta mò vào túi quần, lấy hai điếu thuốc, một điếu cho chú Cửu, một điếu cho mình.

Anh ta bấm bật lửa, ngọn lửa hòa lẫn màu đỏ và xanh bừng lên, đưa đến trước mặt chú Cửu, chú Cửu lại đổi ý.

Ông ta xua tay, chỉ ngậm thuốc lá, xoay người đi đến chỗ rẽ rồi tựa lưng vào tường, dùng đầu lưỡi đỉnh đầu lọc thuốc lá, đưa mắt nhìn về phía lỗ thủng trên ván cửa sắt mà viên đạn bắn xuyên qua đầu Diêu Thanh Điền rồi ghim vào đó.

Bình Luận (0)
Comment