Chương 1289: Hồ sơ tội phạm hoàn chỉnh [Kết thúc án mạng mổ bụng liên hoàn] 1
Trong ngăn kéo còn có một cuốn sổ đen, một cuốn sổ đỏ. Sổ đỏ ghi lại những người chung quanh Diêu Thanh Điền, các học sinh, người của công chúng vân vân… từng làm chuyện tốt đáng được khen ngợi. Sổ đen thì ngược lại, nó cứ như cuốn sổ của Thần Chết, khi điểm làm việc ác của một ai đó tích lũy quá cao thì đại khái sẽ trở thành mục tiêu săn giết của Diêu Thanh Điền.
Trong tủ quần áo, Phương Trấn Nhạc giúp đỡ tìm được chiếc máy ảnh của Joe, còn có mấy bộ quần áo dính máu. Không ngờ tên hung thủ ngông cuồng này vẫn trân trọng chúng như chiến lợi phẩm như không thiêu hủy.
Ngoài ra còn có mấy bộ tóc giả, mấy chiếc váy dài size lớn…
“… Bằng chứng vô cùng xác thực, trên cơ bản đã có thể xác định Diêu Thanh Điền không phải bịa đặt nhận tội thay, hắn ta chính là hung thủ chân chính của những vụ án mạng liên hoàn này.” Sau khi thăm dò xong căn nhà không quá rộng lớn của Diêu Thanh Điền, Trần Quang Diệu vừa sửa soạn lại vật chứng vừa cho Phương Trấn Nhạc một đáp án chính xác.
Lưu Gia Minh đi theo mọi người rời khỏi nhà hung thủ, vừa tháo găng tay vừa cùng nhóm Trần Quang Diệu đi vào thang máy.
Lúc xuống dưới, cậu ta quay sang nhìn anh Nhạc rồi nhìn Trần Quang Diệu, không nhịn được nói: “Giác quan thứ sáu của chị Thập Nhất rất nhạy bén, cô ấy đã nghi ngờ Diêu Thanh Điền thì chắc chắn không thể sai được.”
…
Trong bệnh viện, bác sĩ pháp y và Gary cùng với mấy cảnh sát khác đều chờ trong hành lang.
Mẹ của đứa bé bị bắt làm con tin, khi thấy tin tức trên TV thì sợ đến mức cả người xụi lơ không đứng dậy được, bị khiêng đến bệnh viện, suốt chặng đường đều khóc lóc, trông như thể sẽ ngất xỉu bất cứ lúc nào.
Sau khi đến bệnh viện, cô ta lập tức xông về phía phòng phẫu thuật.
Gary ngăn cản Lưu phu nhân, chỉ vào một hướng khác, nói: “Bác sĩ đã kiểm tra toàn diện cho Lưu Dục Viễn, hiện tại cậu bé đang ở trong phòng bệnh bên kia.”
“Còn người cấp cứu bên kia?” Lưu phu nhân có vẻ không tin, vẫn ngóng trông nhìn phòng phẫu thuật.
“Hung thủ.” Gary trả lời.
Lúc này Lưu phu nhân mới nghẹn ngào trả lời, nói lời cảm ơn cảnh sát rồi thất tha thất thểu chạy vào khu điều trị nội trú dưới sự nâng đỡ của đồng nghiệp.
Sau khi thấy đứa con, cô ta nhào lên giường bệnh khóc rống chảy nước mắt. Thân là một người mẹ, suốt đường đi cô ta đã tưởng tượng vô số bi kịch có khả năng xảy ra, sợ đến mức run rẩy liên tục. Bây giờ thấy A Viễn vẫn lành lặn nằm trên giường, mặc dù sắc mặt vẫn quá mức tái nhợt, nhưng ít ra vẫn còn sống đàng hoàng.
Cô ta vừa khóc vừa trượt xuống dưới.
Đồng nghiệp vội vàng nâng cô ta dậy, đỡ cô ta ngồi lên chiếc ghế bên cạnh.
“Hàm lượng thuốc trong cơ thể đứa bé không cao lắm, trong vòng một hai tiếng đồng hồ chắc hẳn sẽ tỉnh dậy, kiểm tra tạm thời cho thấy toàn bộ chỉ tiêu đều rất bình thường. Mặc dù nhịp tim hơi chậm, nhưng không nghiêm trọng cho lắm, phụ huynh có thể yên tâm.” Bác sĩ đến kiểm tra cho đứa bé, tách mí mắt ra xem xét, lại đo huyết áp, nhịp tim các thứ, lấy máu rồi an ủi Lưu phu nhân một câu trước khi rời đi.
Lưu phu nhân rốt cuộc dần dần bình tĩnh lại, tay chầm chậm lau nước mắt, lớp trang điểm trên mặt cô ta đã sớm bị nhòe đi.
Cô ta lại ngồi im trông chừng đứa con một lát, nhận được tin tức cha đứa bé đang trên đường sốt ruột chạy đến đây, cô ta uống một ngụm nước, bỗng nhiên rời khỏi phòng bệnh.
“Cô đi đâu vậy?” Đồng nghiệp lo lắng hỏi.
“…” Lưu phu nhân không trả lời, bước chân cô ta càng ngày càng nhanh, men theo con đường lúc đến đây, trở về trước phòng phẫu thuật.
Thấy mấy cảnh sát đang khoanh tay trước ngực canh chừng trước phòng phẫu thuật, Lưu phu nhân đi thẳng về phía họ.
Khi Gary nhìn thấy cô ta, nhướn mày khó hiểu nhìn cô ta, Lưu phu nhân bỗng quỳ thụp xuống sàn.
Đầu gối va đập với sàn nhà phát ra âm thanh rất lớn.
Gary cau mày, không đành lòng kêu một tiếng, vội vàng chạy đến kéo cô ta lên.
Lưu phu nhân lại rất bướng bỉnh. Cô ta kìm nén nước mắt, đỏ vành mắt nói: “Cảm ơn cảnh sát đã cứu A Viễn, tôi thấy tổ trưởng Dịch ra dấu với ông cảnh sát trong TV, thấy ông cảnh sát nổ súng, cảm ơn anh…”
Nói rồi, cô ta lại nghẹn ngào, muốn cúi đầu vái lạy.
Gary nhất thời không thể kéo cô ta dậy. Thấy cô ta như vậy, cuối cùng anh ta không thể nhịn được nữa mà dùng sức mạnh hơn, cho dù sẽ làm đau cô ta cũng không rảnh bận tâm.