Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1291 - Chương 1291 - Hồ Sơ Tội Phạm Hoàn Chỉnh [Kết Thúc Án Mạng Mổ Bụng Liên Hoàn] 3

Chương 1291 - Hồ sơ tội phạm hoàn chỉnh [Kết thúc án mạng mổ bụng liên hoàn] 3
Chương 1291 - Hồ sơ tội phạm hoàn chỉnh [Kết thúc án mạng mổ bụng liên hoàn] 3

Chương 1291: Hồ sơ tội phạm hoàn chỉnh [Kết thúc án mạng mổ bụng liên hoàn] 3

Lúc này có rất nhiều người bao vây chung quanh cửa hàng đó. Bên trong cửa hàng nhỏ xíu chỉ đủ để một người hoạt động, bà Diêu giơ một con dao phay, sắc mặt hung ác ngăn cản đám phóng viên nghe tin chạy đến ở bên ngoài.

Bà ta ngửa đầu nhìn chiếc TV nhỏ bằng lòng bàn tay đặt trên tủ thủy tinh vấy mỡ, trong TV chiếu lại một thước phim, đó là cảnh tượng Diêu Thanh Điền bắt một đứa bé làm con tin, đang giằng co với cảnh sát.

Lương Thư Nhạc tiến lên dụ dỗ các phóng viên rời đi, sau khi dọn dẹp không gian rồi kéo băng cảnh báo, không cho người khác đến gần.

Dịch Gia Di và chú Cửu gọi bà Diêu, lấy ra giấy chứng nhận cảnh sát.

Lúc này bà cụ mặt đầy nếp nhăn mới buông dao phay xuống, kéo băng ghế ra ngồi trước cửa với đám Dịch Gia Di. Mặc dù thi thoảng bà ta vẫn liếc nhìn về phía màn hình TV, cứ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn kìm nén tính tình và cảm xúc của mình, cố gắng phối hợp với cuộc thẩm vấn của cảnh sát.

Bà Diêu phủ nhận câu chuyện con trai lên án mình giết người, kể lại rất nhiều chuyện xảy ra trước và sau khi chồng bà ta chết vì tai nạn giao thông, thậm chí còn dẫn cảnh sát đến nhà mình, tìm minh chứng tử vong của chồng được đặt trong căn phòng nhỏ chất đầy tạp vật.

Trong đó có tài liệu mà bệnh viện đưa ra, viết rõ nguyên nhân tử vong là xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, cấp cứu không có hiệu quả nên tử vong, thiên chân vạn xác.

Tannen đến sau còn muốn hỏi bà Diêu một số vấn đề về Diêu Thanh Điền, lại bị Dịch Gia Di ngăn cản.

Mặc dù bà Diêu là mẹ của hung thủ, nếu như Tannen muốn tìm hiểu về Diêu Thanh Điền thì dường như chỉ có thể lấy tin tức từ chỗ bà ta, nhưng… Một mình bà ta nuôi con trai lớn lên… vào thời khắc này, bà ta vẫn là một bà cụ cô độc đột ngột nghe tin dữ.

“Madam… A Điền được đưa đến bệnh viện nhà ai thế?” Khi đứng dậy chuẩn bị đưa nhóm Dịch Gia Di rời đi, cuối cùng bà cụ ngập ngừng một lát rồi vẫn hỏi.

Dịch Gia Di quay đầu nhìn bà cụ, im lặng một lát mới trả lời: “Cấp cứu không có hiệu quả, ông ta đã bị đưa đến sở cảnh sát… Khi nào được nhận thi thể, chúng tôi sẽ gọi điện thoại cho bà.”

“…” Đôi mắt của bà cụ thoáng chốc tắt ngúm. Bà ta đứng tại chỗ, không nói gì nữa.

Gương mặt già nua, nếp nhăn tượng trưng cho việc thường xuyên tức giận hằn sâu giữa ấn đường, hoàn toàn đánh mất tất cả sinh lực.

Gia Di lại lưỡng lự mấy giây rồi mới xoay người khi chú Cửu vỗ vai mình, im lặng cất bước về phía cánh cửa sắt cũng già nua loang lổ kia.

Đến khi quay đầu, cô thấy bên trong thùng giấy cũ mốc meo đựng giấy chứng tử của cha Diêu Thanh Điền còn chứa rất nhiều giấy khen và ảnh cũ.

Những dòng chữ màu đỏ đã từng sáng rõ, đại biểu cho vinh quang trên giấy khen đã phai màu từ lâu. Nụ cười trên gương mặt chững chạc của đứa trẻ cũng bị loang lổ vì vết ẩm.

“Tại sao lại như vậy chứ?” Sau khi rời khỏi cổng nhà mẹ Diêu Thanh Điền, trong lòng Tannen vẫn nhớ nhung “chân tướng”.

“Vì sao Diêu Thanh Điền lại tin chắc rằng người mẹ sẽ giết chết người cha nhỉ?”

“Cha Diêu Thanh Điền ngoại tình, sau này chết vì tai nạn giao thông, hai chuyện này cách nhau rất gần, đám hàng xóm láng giềng khó tránh khỏi thảo luận mấy câu. Một số người không phụ trách nhiệm sẽ liên tưởng tới cốt truyện máu chó, thậm chí thề thốt rằng đó là chân tướng, lan truyền ra bên ngoài: là bà Diêu giết chết ông chồng ngoại tình, còn nấu ông ta thành thịt kho bán cho khách hàng ăn.”

“Rất nhiều người không có khả năng phân biệt chân tướng, nghe người khác nói chắc nịch như vậy thì tất nhiên sẽ tin tưởng. Có mấy ai sẽ đi chứng minh sự thật này? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho chân tướng? Chẳng qua chỉ là câu chuyện vui miệng nói lúc trà dư tửu hậu mà thôi.”

“Nhưng khi đó Diêu Thanh Điền còn nhỏ, bộ não đứa trẻ chưa phát triển hoàn toàn, vốn dĩ sẽ cho rằng trí tưởng tượng và cảnh trong mơ đều là sự thật, bình thường cho dù lúc lớn lên vẫn không thể phân biệt rõ ràng.”

“Tôi từng có rất nhiều ký ức hồi bé, đến nay vẫn không dám khẳng định chuyện đó thật sự từng xảy ra hay chỉ do tôi tưởng tượng ra, hoặc nằm mơ thấy mà thôi.”

“Có lẽ trong tình huống như vậy, Diêu Thanh Điền cho rằng những lời nói đó là sự thật.”

“… À! Đúng vậy, bộ não của con nít chưa phát triển hết, đúng vậy, tôi từng đọc luận văn khoa học về đề tài này rồi.” Tannen lập tức nhớ ra, lập tức gật gù đồng ý.

Bình Luận (0)
Comment