Chương 1293: Hồ sơ tội phạm hoàn chỉnh [Kết thúc án mạng mổ bụng liên hoàn] 5
Lương Thư Nhạc ngồi bên cạnh Tannen vừa cất sổ tay không khỏi khựng lại, sau đó lại móc sổ tay ra.
Ý của câu biển học vô bờ, đại khái là nói Lương Thư Nhạc anh ta học tập kiến thức, ngay cả lúc lái xe cũng không thể dừng lại.
Gia Di đành phải giữ phanh xe, quay đầu nghiêm túc giải thích:
“Tôn giáo số 1 có số lượng tín đồ đông nhất ở các nước phương tây, ở nhiều nơi sẽ có những chi nhánh khác biệt.”
“Ví dụ như chi nhánh ‘Thần Thiên Nhiên’ thờ phụng cây cối và sinh sản, nếu hoa màu không được mùa thì sẽ hiến tế tín đồ cho thần linh.”
“Ví dụ như chi nhánh ‘Cựu Thần’ thờ phụng thẩm phán, khi tai nạn ập đến thì thần phạt giáng xuống, sám hối với Cựu Thần để giết chết kẻ có tội…”
“Tôi còn từng gặp một loại tôn giáo tự xưng là số 1, nhưng mỗi ngày các tín đồ lại quỳ lạy bức tường, dùng khăn trắng che mặt cầu nguyện, bị bệnh không uống thuốc mà uống nước thánh…”
“Sự sùng bái dị dạng đối với chính nghĩa của Diêu Thanh Điền giống như xuyên tạc thứ gọi là tín ngưỡng ‘chính nghĩa’ rồi tái tạo lại, tự sáng tạo ra một chi nhánh mới cho riêng mình. Ông ta cho rằng chi nhánh này cùng tông với tín ngưỡng ban đầu, trên thực tế ngay từ đầu đã bước lên con đường tà đạo, trở thành ‘dị giáo đồ’ đáng sợ.”
“… Ở phương tây có lẽ sẽ được giải thích là bị con rắn độc hóa thân của ác quỷ mê hoặc.” Tannen khẽ lẩm bẩm. Diêu Thanh Điền đã bị tà ác ô nhiễm mà không tự biết.
Lúc giết người, Diêu Thanh Điền thật sự tin rằng mình đang vung quyền trượng chính nghĩa… Nghĩ đến đây, Tannen vô thức rùng mình, thậm chí cảm nhận được sự đáng sợ của câu nói ‘khi bạn chăm chú nhìn xuống vực sâu, vực sâu cũng đang chăm chú nhìn bạn’.
Trong quá trình nghiên cứu sâu hơn về ‘tâm lý học tội phạm’, anh ta dần dần xốc tấm khăn che mặt, nhìn trộm khía cạnh chân thật nhất, đồng thời cũng đẫm máu nhất của ngành học này.
Thấy vẻ mặt Tannen lâm vào trầm tư, có vẻ sẽ không có câu hỏi khác, cuối cùng Gia Di buông chân phanh, đạp lên chân ga.
Xe con thong thả chạy ra từ hẻm nhỏ, bỗng có một người mẹ dắt đứa con nhỏ tuổi đi ngang qua đằng trước. Gia Di buông chân ga, chờ hai bóng người một cao một thấp đi ngang qua trước đầu xe của mình.
Khi ngoảnh đầu lại, vừa lúc có thể thấy màn hình TV ở góc nghiêng được đằng trên chiếc bàn giữa quán ăn, vẫn thấy được nội dung trên màn ảnh nhỏ.
Người quay phim bỗng kéo gần ống kính, hai chân chú Cửu chuyển hướng, vững vàng đứng trên bàn cao, thân hình bình thường vẫn biếng nhác giờ lại kéo căng ra, hai tay nâng cao, chỉ thẳng về phía trước.
Trong bối cảnh, Dịch Gia Di đứng góc nghiêng đằng trước chú Cửu giơ ngón trỏ chưa kịp thu hồi, tiếng súng đã nổ vang.
Kế tiếp, màn ảnh rung lắc dữ dội, biểu hiện sự rúng động của người quay phim.
Chú Cửu gần như nổ súng cùng lúc khi thấy dấu hiệu của Dịch Gia Di. Ông ta đã hứa với cô, vậy thì không chần chờ một giây một phút.
Một tiếng kinh hô vang lên trong quán ăn, ngay sau đó tiếng kinh hô biến thành hoan hô.
Bầu không khí nhiệt liệt bay ra quán ăn, Gia Di thu hồi tầm mắt, hai mẹ con khi nãy đi ngang qua đằng trước đã sớm băng qua con đường, rẽ vào hẻm nhỏ gần đó, chỉ để lại cái bóng tay nắm tay bước đi.
…
[Sau khi nổ súng, Lâm Vượng Cửu không lập tức kiểm tra tình trạng của hung thủ mà đưa mắt nhìn Dịch Gia Di.
Thấy nữ tổ trưởng gần như nhấc chân lên cùng một lúc khi mình nổ súng, chạy thẳng về phía cầu thang, lúc này chú Cửu mới ngẩng đầu nhìn lên trên…
Trong ống kính, thân thể Diêu Thanh Điền ngửa ra sau.
Dịch Gia Di xông lên cầu thang. Thấy cô chạy đến, đám đông vốn cần bị đẩy ra lại tự động lui ra nhường đường.
“Đè ông ta xuống!”
“Tản ra tản ra! Đừng vây quanh thằng bé, phải thoáng gió!”
“Có bác sĩ không? Hiện trường có bác sĩ không?”
“Gọi điện thoại báo với tổng bộ!”
Trong màn ảnh, Dịch Gia Di đứng trên tầng hai, cau mày chỉ huy mọi người với tác phong nhanh nhẹn ngắn gọn.
Lúc quay đầu, đuôi ngựa vung lên quét vào mặt, cô đẩy đuôi tóc ra, đứng lên tiếp tục bận việc.
Giọng cô không lớn, vóc dáng cũng không cường tráng, nhưng giờ khắc này trong mắt mọi người, thân hình của cô cao lớn không thể địch nổi, giọng nói cũng vang dội như trống trận.