Chương 130: Lên tivi 3
Dịch Gia Di liếc qua khóe mắt, bắt được trên cẳng chân của sir Phương gọi muỗi toàn là bọc đỏ chi chít, vết lớn vết nhỏ gần như không có chỗ thịt nào nguyên vẹn.
Nhưng hình như anh không cảm giác được mà chỉ bước đi chậm rãi, toàn tâm toàn ý nghĩ về vụ án.
Tối qua đại khái không ngủ ngon nên dưới mắt có quầng thâm, gương mặt cũng hiện ra vẻ mệt mỏi, không biết là vì phá án hay là vì bị muỗi bắt nạt đến ngứa cả đêm.
“Hôm qua đã đi qua công viên Nam Xương ở Đại Giác Chủy, công viên đường Thông Châu và công viên Thâm Thủy Phụ, hôm nay tôi sẽ dẫn Gary hôm qua vẫn chưa ra ngoài tới sân bóng Vượng Giác và khu đất hoang bên Thạch Giáp Vĩ tìm một ngày, Tam Phúc đi tới gần nhà Tôn Tân đi dạo, tìm hàng xóm nói chuyện, rồi lại nhìn xem có người khả nghi nào khác hoặc có chỗ nào đáng ngờ không, chú cửu và Thập Nhất ở…”
“Anh Nhạc, tôi sẽ đi tìm xác cùng các anh.” Dịch Gia Di tìm được lọ xịt chống muỗi trong ngăn bàn, vừa đi vừa đưa cho Phương Trấn Nhạc.
Người đàn ông nhìn thứ trong tay cô, hơi sững sờ rồi đột nhiên nhếch môi.
Nụ cười này kéo dài một lúc, không biết anh nghĩ đến chuyện gì mà vui vẻ như vậy, anh ước lượng lọ chống muỗi vài cái rồi mới kéo cái ghế ngồi xuống, vắt chéo hai chân, xắn ống quần lên xịt rồi xoa lên chân.
“Bị muỗi cắn tôi quả thật có hơi thiếu máu, hôm nay lại giữa tháng bảy, buổi tối mọi người đều tan làm sớm đi, Thập Nhất, cô gọi điện cho anh Gia Đống nói buổi tối tôi sẽ tới ăn cháo gan heo, bổ sung máu.”
“Vâng, vậy tôi kêu anh cả chuẩn bị thêm bánh ngọt nhân táo đỏ cho anh Nhạc, còn có đường đỏ viên, hay là thêm một phần gan heo nữa nhé?” Dịch Gia Di vừa cầm ống nghe, ngón tay quay số, vừa báo thực đơn.
“Thập Nhất, cô nghĩ anh Nhạc là phụ nữ tháng nào cũng có cái đó sao? Có cần thêm nước gừng đường đỏ để bớt lạnh không?” Gary cười ha ha.
Phương Trấn Nhạc vỗ một cái vào ót Gary, trừng mắt nhìn một cái, Gary cười khà khà, không nói gì nữa.
“Ế, buổi tối tôi cũng muốn đi ăn, Tiểu Thập Nhất, cô bảo anh cả nhà mình chuẩn bị thêm thịt nhé.” Lưu Gia Minh vừa lấy báo cáo xét nghiệm về nghe thấy danh sách đồ ăn mà phát thèm, cậu ta là một người độc thân, không bằng góp vui cùng mọi người đi.
Sau khi Dịch Gia Di cúp máy, Phương Trấn Nhạc đã cất chai xịt chống muỗi vào trong túi, ném lại một câu “Cô ở văn phòng làm xong báo cáo về vụ thảm sát ở Kinh Park đi, lấy hết toàn bộ bản báo cáo rồi giao cho madam ký tên, kết thúc vụ án lần trước nhanh nhất có thể.” Rồi bước ra khỏi văn phòng.
“Yes, sir.” Dịch Gia Di đứng ở cửa, vui vẻ tiễn mỗi một vị đồng nghiệp sắp phải ra ngoài đội cái nắng chói chang làm việc.
Tốn nửa tiếng vừa viết vừa tham khảo báo cáo trước kia, cuối cùng cô cũng viết xong quá trình điều tra và lùng bắt hung thủ trong vụ thảm sát King Park, lại sửa lỗi sai một lượt rồi cất gọn văn kiện mang đi in.
Cô cầm báo cáo, lại đi thu toàn bộ báo cáo của bộ phận pháp y và giám định, khi vào phòng giải phẫu tìm sir Hứa lại nhìn thấy Du Triệu Hoa.
“Đây không phải Tiểu Thập Nhất của sir Phương đấy sao?” Du Triệu Hoa đeo khẩu trang quay đầu gật đầu với Dịch Gia Di.
“Lấy tài liệu về vụ King’s Park hả?” Sir Hứa ngẩng đầu, thuận tiện hoạt động cổ một cái.
“Vâng, sir Hứa, không sao, các anh cứ làm việc trước đi, tôi ra ngoài đợi cũng được.” Dịch Gia Di cũng không nhìn lên giường giải phẫu mà quay người định đi ra ngoài.
“Không sao, tổ trưởng Du muốn tiến hành khám nghiệm tử thi lần thứ hai đối với thi thể nữ trong vụ án vứt xác ở công viên đường Lạc Quần, không vội, để tôi đi lấy báo cáo cho cô trước.” Hứa Quân Hào nói xong lại vòng qua giường giải phẫu, vừa cởi găng tay vừa đi ra ngoài.
Dịch Gia Di nghe nói tổ A đã điều tra án gần ba tháng rồi, cuối cùng vẫn không thể áp chế được lòng tò mò mà thò đầu liếc mắt nhìn lên giường giải phẫu.
Kết quả một cái liếc mắt nhìn này khiến cô kinh hãi trở về hiện thực từ trong dòng chảy ký ức, đứng chết lặng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích được.
Thế này… cũng thật trùng hợp…