Chương 1315: Nhìn thấy mà không bắt được 2
“Đây là án mạng phân thây đấy, ngay cả xác nhận thân phận người chết cũng rất khó mà nhỉ? Một tuần chăng?”
“Một tháng?”
“Một năm mới phá án cũng không phải không có.” Lại có phóng viên khác chen vào.
“Cơ mà nữ thần thám luôn sáng tạo kỳ tích.”
“Thế thì cũng phải tôn trọng sự thật khách quan. Có phải cô ấy chỉ cần xem thi thể sẽ biết ngay hung thủ là ai đâu, phải phá án từng chút một, tìm từng cái manh mối.”
“Hy vọng nhanh một chút, đừng lại là tội phạm giết người liên hoàn nữa.”
“Đừng miệng quạ đen!”
“Ôi chao, thiên linh linh địa linh linh, lời nói vừa rồi của tôi nhất thiết đừng có linh…”
…
Kiều Trị lái xe rất vững vàng, chẳng những nghiêm khắc tuân thủ quy tắc giao thông mà thậm chí không lấn làn đường.
Đây là đoạn đường an toàn nhất, cũng là đoạn đường chậm nhất mà mọi người từng đi.
Mặc dù chậm, nhưng dù sao Gia Di vẫn đang suy nghĩ nên không có dị nghị gì.
Trở lại sở cảnh sát, khi bận việc đến buổi chiều, bộ phận giám định và bộ phận pháp y đều đưa tới tài liệu giám định sơ bộ hoặc suy đoán.
“Túi đựng xác là loại túi đựng rác thường thấy nhất, chỗ nào cũng bán.” Lưu Gia Minh đọc bản báo cáo của anh Đại Quang Minh: “Bởi vì dùng túi đựng rác gia dụng bình thường đựng thi thể nên phán đoán ban đầu của chúng ta là hung thủ đã giết người rồi chặt xác trong nhà ai đó. Rất có khả năng là trong nhà hung thủ, hoặc nhà người chết.”
“Trên túi có rất nhiều dấu vân tay rõ ràng, còn có dấu vân tay dính máu, nhưng không đối chiếu được vân tay của hung thủ trong kho vân tay.”
“Nhóm máu của người chết là nhóm máu O, thời gian tử vong khoảng chừng từ 22 giờ đêm qua đến 1 giờ sáng, vóc dáng hẳn là rất cường tráng…”
Toàn bộ manh mối và bằng chứng đều không giúp đỡ được gì trong việc tìm kiếm hung thủ.
“Gary đã phối hợp với bộ phận pháp y liên lạc với toàn bộ thợ xăm mình tại Hương Giang. Nếu người chết xăm hình hoa hồng đen ở Hương Giang thì có lẽ sẽ thông qua hình xăm để tìm được thân phận của người chết.”
“Sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng sẽ giao tiếp với báo chí, ngày mai hình xăm cánh tay của người chết sẽ được đăng lên báo, những người quen biết người chết hẳn là sẽ đến nhận xác.”
Gia Di gật đầu, ít nhất phải xác định được thân phận người chết trước đã.
Chỉ có điều nếu tốn thời gian quá dài thì chỉ sợ hung thủ đã bỏ trốn mất dạng.
Bỗng có tiếng bước chân truyền đến từ chỗ cửa, Phương Trấn Nhạc biến mất nửa ngày rốt cuộc xuất hiện. Anh đi đến trước mặt Gia Di, đặt mấy phần khẩu cung trước mặt cô, sau đó tựa lưng vào bàn nói:
“Anh đi tìm Bò Tót với mấy người cung cấp thông tin.”
“Bò Tót biết hình xăm này, trong một quán bar của ông trùm Chung tiên sinh từng có mấy tên côn đồ kết nghĩa anh em cùng nhau xăm hình xăm này, kỷ niệm họ quen nhau ở quán bar đó ―― tên của quán bar là Hoa Hồng Đen.”
“Anh lại đi tìm mấy người khác trong quán bar đó, người chết tên là Triệu Lượng Bằng, mọi người đều gọi anh ta là thằng Đại Điểu hoặc anh Đại Điểu.”
“Chưa kết hôn, khoảng thời gian trước mới chuyển nhà, nói là thuê nhà bằng tên của bạn gái mới quen, nhưng mọi người chỉ biết rằng cô bạn gái đó là một cô gái đến từ nông thôn chứ không biết tên. Triệu Lượng Bằng sống chung với cô bạn gái đó trong nhà trọ, không lâu sau đã chia tay, thế nên các huynh đệ của anh ta đều chưa từng thấy mặt cô gái đó.”
“Bởi vì là nhà mới nên đám bạn bè của anh ta cũng chưa từng đến đó bao giờ, ngay cả địa chỉ cụ thể là ở khu vực nào cũng không rõ. Anh ta làm bartender trong quán bar, địa chỉ đăng ký cũng là địa chỉ cũ.”
“Anh lại gọi điện cho người mẹ sống ở nông thôn của anh ta, đối phương cũng chỉ biết địa chỉ cũ của anh ta…”
Gia Di hơi cau mày nhìn bản ghi chép của anh Nhạc trước mặt, nghe anh Nhạc nói tóm tắt.
Hiện tại vụ án đi vào ngõ cụt. Rõ ràng anh Nhạc đã tìm được thân phận của người chết, nhưng hoàn toàn không tìm được nhà của người chết.
“Đêm qua mọi người cuồng hoan thâu đêm suốt sáng ăn mừng ngày Giáng sinh ở Hoa Hồng Đen, nhưng Triệu Lượng Bằng được nghỉ nên chạy ra ngoài tán gái, nói là thỏ không ăn cỏ gần hang, thế nên không tán gái trong quán bar mà hình như đến Vượng Giác hay nơi nào đó chơi đùa.”
“Không ai biết đêm qua anh ta đi với ai đến đâu. Nếu muốn tìm được manh mối thì e rằng phải đăng ảnh của anh ta lên báo chí để xem đêm qua có ai gặp được anh ta hay không, hơn nữa còn nhớ anh ta với người đi cùng anh ta hay không.”
Phương Trấn Nhạc nói tiếp.