Chương 1356: Tuyên bố phá được vụ hai hung án hai thi thể 3
Hành động này khiến chuyện Phương Trấn Nhạc gia nhập sở cảnh sát càng được tầng lớp lãnh đạo chú ý. Các ông lớn cũng dần dần biết động lực làm cảnh sát của anh ―― chuyện các ông không điều tra được thì để tôi điều tra.
Cứ thế trôi qua mười năm.
Vụ án bắt cóc tương tự hai mươi năm trước rốt cuộc xuất hiện, nhưng ông lại không muốn Phương Trấn Nhạc tham dự. Thật sự là thấy cậu bé này bước đi từng bước, trong lòng khó tránh khỏi lo lắng, từ đó sinh ra tâm lý che chở hậu bối.
Nhưng… lời nói quá mức lạc quan của Bạch Mi Ưng Vương cũng thật sự khiến Hoàng Trung Thành rối rắm bất an… thậm chí ngửi mùi trầm hương cũng không thể khiến ông bình tĩnh.
Khúc mắc mấy chục năm qua của đứa trẻ đó, lỡ như… lỡ như…
Thân là trưởng bối, trưởng quan, sợ nhất gặp phải thời khắc lựa chọn như thế này. Ngã rẽ mấu chốt trong cuộc đời của một người khác sao có thể gánh vác dễ dàng cho được.
Ông đang đi lòng vòng trong văn phòng của mình, bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Hoàng Trung Thành quay đầu, tùy ý nói: “Vào đi.”
Không ngờ mở cửa ra lại thấy gương mặt của Phương Trấn Nhạc.
“?” Hoàng Trung Thành đứng giữa văn phòng, nhướn mày nhìn sang, chẳng lẽ vẫn muốn tham gia vụ án bắt cóc nên đến đây xin phép? Nếu Phương Trấn Nhạc kiên trì như vậy thì… hay là… để Dịch Gia Di tiếp tục vụ trách vụ hai hung án hai thi thể, điều động một mình Phương Trấn Nhạc sang phối hợp với O ký điều tra vụ án bắt cóc?
Ông ta vừa nghĩ đến đây thì lại thấy Dịch Gia Di đi theo sau lưng Phương Trấn Nhạc vào văn phòng.
“?” Gì vậy? Chẳng lẽ dẫn theo thuyết khách nữa à?”
“Sir Hoàng!”
“Sir!”
Hai người đứng ở cửa, cùng nhau đứng nghiêm giơ tay chào Hoàng Trung Thành.
Hoàng Trung Thành gật đầu, vừa nhìn kỹ hai người vừa đi vòng về ngồi xuống ghế làm việc: “Chuyện gì? Nói đi.”
Ông ta tự nhận là đã đoán được ý đồ của hai người, đơn giản là khuyên ông ta suy xét lại để Phương Trấn Nhạc được tham dự vụ án bắt cóc, đừng đưa ra nan đề yêu cầu Phương Trấn Nhạc nhanh chóng phá vụ hai hung án hai thi thể tốn thời gian gì gì đó thôi.
“Sir Hoàng, chúng tôi đã phá án.” Phương Trấn Nhạc trực tiếp nói luôn.
“Patrick, không phải là tôi nhất thiết ngăn cản cậu gia nhập. Tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi, đừng vì chuyện này…” Hoàng Trung Thành đã sớm chuẩn bị lời khuyên trong đầu, thế nên Phương Trấn Nhạc vừa lên tiếng thì ông ta lập tức thở dài khuyên nhủ, chẳng qua mới nói được nửa câu, con ngươi trong mắt ông ta chợt co rụt, vẻ mặt bất đắc dĩ do dự thoáng chốc biến mất, chỉ còn lại tràn ngập khiếp sợ.
“Cái gì?” Hoàng Trung Thành chống tay lên bàn, trợn tròn mắt nhìn hai người. Nếu không phải giữ gìn thân phận thì ông ta quả thực muốn ngoáy lỗ tai để nghe cho rõ.
“Sir Hoàng, chúng tôi đã bắt được hai tên hung thủ của vụ hai hung án hai thi thể, đồng thời tìm được đầy đủ bằng chứng và lời khai nhận tội.” Gia Di lạnh nhạt trình bày.
“?!” Đôi mắt Hoàng Trung Thành tròn xoe, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của đôi kim đồng ngọc nữ trước mắt, sau đó khó tin nhìn đồng hồ treo tường trong văn phòng.
[04:12 PM]
Ông ta hoảng hốt mấy giây rồi nghi ngờ nhìn tờ lịch, không nhầm đâu, đúng là ngày 12 tháng 1, ngay ngày hôm nay, không phải chớp mắt một cái đã sang hôm sau, thi thể chỉ mới phát hiện sáng sớm hôm nay thôi… còn chưa trôi qua 12 giờ cơ mà!!!
…
Mấy phút sau, lão tiên sinh Hoàng Trung Thành rốt cuộc khôi phục bình tĩnh, tốc độ nhịp tim cũng trở về bình thường, không đổ mồ hôi, con ngươi quay về kích cỡ bình thường, giọng nói cũng không cao vút.
Ông ta uống một ngụm nước, xác nhận trăm phần trăm trạng thái của mình đã thật sự bình thường trở lại, sau đó bày ra vẻ mặt bình thản ung dung cầm ống nghe điện thoại, gọi cho Bạch Mi Ưng Vương.
“Sao? Thay đổi ý kiến hả?” Nghe thấy giọng Hoàng Trung Thành, Bạch Mi Ưng Vương lập tức đặt câu hỏi.
Trong mắt ông ta, vốn nên là như vậy.
Ủng hộ người trẻ tuổi xông pha, dũng cảm xua tan tâm ma của mình.
Cho dù có khả năng rơi xuống vực thẳm sâu hơn thì cũng đừng do dự không tiến tới.
Dũng cảm xông pha, mới là chân lý của đời người.
Ông ta đã ngứa mắt sự mềm yếu nhu nhược của Hoàng Trung Thành từ lâu. Trẻ con phải đá vào mưa gió thì mới lớn lên, mới mạnh hơn, cả ngày che chở nó trong phòng, chẳng lẽ định cho nó làm con nít cả đời?