Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1393 - Chương 1393 - Yên Bình [Kết Thúc Vụ Án Bắt Cóc Tống Tiền] 2

Chương 1393 - Yên bình [Kết thúc vụ án bắt cóc tống tiền] 2
Chương 1393 - Yên bình [Kết thúc vụ án bắt cóc tống tiền] 2

Chương 1393: Yên bình [Kết thúc vụ án bắt cóc tống tiền] 2

Anh đang định chống tay ngồi dậy thì Gia Di lập tức đè lên vai anh, khom lưng hôn lên môi anh.

Phòng bệnh không bật đèn, ánh đèn đường bất diệt chiếu vào từ cửa sổ khiến gương mặt Gia Di trông rất ấm áp dịu dàng.

Cô từ từ nhắm mắt, hôn lên môi anh rồi dùng gò má dụi lên mặt anh, động tác tràn ngập sự quyến luyến.

Lồng ngực của anh bỗng trở nên nóng bỏng, muốn ôm cô một cái, tiếc rằng hai cánh tay anh đều bị băng bó, trông như một đứa trẻ không thể tự do hành động.

Anh đành phải giơ một cánh tay vỗ về lưng cô, nghiêng mặt nhẹ nhàng hôn lên má cô, gò má mềm mại lạnh lẽo.

Anh muốn xê dịch sang bên cạnh một chút để cô nằm lên giường ngủ một giấc, hồi phục tinh thần.

Nào ngờ vừa quan sát kỹ thì thấy cô vẫn mặc bộ quần áo hôm qua: “Từ Sa Điền đến bây giờ em vẫn ở bên anh à?”

Gia Di khẽ “ừ” một tiếng, sau đó gật đầu.

“Không phải là vết thương nặng gì đâu, chỉ cần tĩnh dưỡng một lát là khỏe.” Phương Trấn Nhạc an ủi cô.

“Vâng.” Gia Di cầm tay anh, cúi đầu thưởng thức: “Lúc ở trong nhà nổi anh có sợ không?” Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Phương Trấn Nhạc bị chọc cười, nhe răng trợn mắt cố gắng chống tay nhổm dậy, bàn tay đang được cô thưởng thức nắm lấy ngón trỏ của cô. Anh nhìn dáng vẻ của cô, rung chuông kêu y tá mang dụng cụ y tế và dược phẩm xử lý vết thương ngoài da đến đây, đồng thời từ chối đề nghị sơ cứu của y tá, đích thân dùng khăn mặt nhúng nước ấm lau vết bẩn và vết máu trên mặt và trên tay cô, bôi Povidon Iot lên vết trầy xước do bị mảnh gỗ trong nhà nổi quẹt trúng trên gò má của cô.

Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất kiên nhẫn, dường như đang hưởng thụ quá trình phục vụ cô.

Bỗng nhiên thấy một lỗ thủng hình tròn chỗ túi quần của cô, Phương Trấn Nhạc mới khẩn trương: “Em bị trúng đạn à?”

Anh vươn tay nhẹ nhàng chạm vào, không thấy xúc cảm mềm ướt, cô cũng không kêu đau.

Hai người đều kiểm tra trong túi quần, mới phát hiện viên đạn bắn sượt qua túi quần, không thể xuyên thấu túi quần gây thương tích cho cô mà hình như bị thứ gì đó chặn lại.

Anh lấy thứ đựng trong túi quần, đổ lên giường bệnh, quan sát thật kỹ mới nhận ra đó là một quân bài mạt chược đã bị vỡ vụn thành nhiều mảnh.

Lúc này Gia Di mới chợt nhớ đây là mạt chược bói toán mà Gia Như dạy mình chơi, một quân bát đồng, quân bài đại biểu cho tình yêu. Chỉ cần mang nó bên mình và suy nghĩ một người thì sẽ có được tình yêu mỹ mãn.

“Em ăn no rửng mỡ bỏ quân bài mạt chược trong túi quần làm gì? Định ăn gian hả?” Phương Trấn Nhạc thắc mắc nhìn cô.

“…” Sắc mặt Gia Di đỏ bừng, ngại ngùng nhìn sang chỗ khác. Thấy anh còn định miệt mài truy hỏi tới cùng, phát huy hết tinh thần của cảnh sát, Gia Di vội vàng giơ tay trái lên, dời sự chú ý của anh: “Ở đây cũng có nhiều vết thương lắm.”

Cuối cùng các thám tử tổ B cũng phối hợp với O ký hoàn thành nhiệm vụ được phân công cho mình, chuyện thứ nhất sau khi xong việc là đến bệnh viện thăm anh Nhạc.

Khi cả đám đến trước cửa phòng bệnh VIP một người, thấy mặc dù ánh đèn trong phòng sáng choang, nhưng cửa lại khép kín.

Lưu Gia Minh đi đằng trước, bởi vì sốt ruột tìm hiểu tình hình của anh Nhạc nên không kịp gõ cửa, giơ tay lên đang định kéo tay nắm cửa.

Vừa mở ra một khe hở thì đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu của Dịch Gia Di:

“Anh Nhạc, đau…”

Bàn tay Lưu Gia Minh cứng đờ, cả đám người sau lưng cậu ta cũng đứng yên như tượng đá.

Mà thanh âm trong phòng vẫn tiếp tục vang lên…

“Chịu đựng một chút, chẳng mấy chốc sẽ hết đau.”

“Ưm…”

Trong phòng bệnh, Phương Trấn Nhạc đang kéo băng gạc băng bó vết thương trên cánh tay cho Dịch Gia Di.

Hơi đau một chút, để phân tán sự chú ý, Gia Di cầm một quả hạnh trong giỏ trái cây mà tỷ phú Lê gửi tặng bỏ vào miệng, thoáng chốc nhăn mặt:

“A, chua quá…”

“…” Phương Trấn Nhạc ngẩng đầu nhìn cô, tiếng cười lăn lộn trong cổ họng biến thành một tiếng rên phát ra hàm hồ.

“Tê hết cả người…” Gia Di vứt quả hạnh vào thùng rác, thịt quả mềm nện xuống đáy thùng rác phát ra một tiếng “bộp” ầm ì.

Đúng lúc này, Phương Trấn Nhạc cột chặt băng gạc, thoáng chốc đụng chạm vào vết thương của Gia Di khiến cô đau đến mức phát ra tiếng hít thở “shhhh…”.

Ngoài cửa, Lưu Gia Minh im lặng thong thả khép cửa lại, sau đó cùng những người khác lùi ra đằng sau, cùng nhau rời đi.

Bình Luận (0)
Comment