Chương 1398: Anh thích em 4
Còn Phương Trấn Nhạc thì kéo hộc bàn, gẩy tờ giấy bị nhét bên trong.
Trên giấy tràn ngập sơ đồ tư duy của anh.
Những dòng chữ chi chít trên trang giấy dường như đang ghi chép manh mối của một vụ án khiến anh đau đầu, nhưng trên thực tế lại là sơ đồ “làm thế nào để tỏ tình với Dịch Gia Di”.
Anh gãi đầu, đặt tờ giấy chi chít chữ viết lên mặt bàn, không hài lòng với những phương pháp mà mình nghĩ ra.
Đúng thế, nên tỏ tình với cô ấy như thế nào đây nhỉ? Anh không có kinh nghiệm gì cả…
…
Hơn nửa giờ sau, Phương Trấn Nhạc – người luôn không thích hợp tác với truyền thông – hiếm hoi lắm mới nhận một cuộc phỏng vấn của Nhiếp Uy Ngôn.
Sau khi kết thúc phỏng vấn, anh hơi ngại ngùng muốn nói lại thôi. Mãi đến khi Nhiếp Uy Ngôn sắp được vị thanh tra quá mức nhiệt tình này khách sáo đưa lên xe, thanh tra Phương có vẻ khác thường hơn hẳn mọi khi mới rốt cuộc lên tiếng:
“Anh có thể giúp tôi một việc không?”
“?” Nhiếp Uy Ngôn thu hồi một chân đã đặt lên xe, quay đầu khó hiểu nhìn về phía Phương Trấn Nhạc.
Thì ra sir Phương đồng ý nhận phỏng vấn của mình là vì muốn được mình trợ giúp à?
Chuyện gì mà cần sự giúp đỡ của mình nhỉ?
…
Hôm sau, bài phỏng vấn Phương Trấn Nhạc của Nhiếp Uy Ngôn được đăng lên báo.
Gia Di đọc được một bài thơ tàng đầu thi* trong bài báo này: [Dịch Gia Di, anh thích em].
*Tàng đầu thi: Bài thơ mà những chữ đầu dòng của mỗi câu thơ có thể ghép lại thành một câu có nghĩa.
Cô cười đến mức ngửa tới ngửa lui, gần như định vỗ đùi đen đét để biểu đạt sự buồn cười trong lòng mình. Cười xong, gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt đầy hơi nước.
Mãnh nam tỏ tình trí mạng nhất, thật sự là vừa xấu hổ vừa đáng yêu.
Sao anh Nhạc lại nghĩ ra phương pháp quê mùa như này nhỉ?
Ôi chao, đúng là xấu hổ che mặt đến mức có thể dùng ngón chân đào được biệt thự rộng ngàn thước!
Không nằm ngoài dự đoán của Gia Di, những người mà Phương Trấn Nhạc gặp được sau khi trò chuyện công việc hay chào hỏi với anh xong đều sẽ đọc một câu như học thuộc lòng: “Dịch Gia Di, anh thích em.”
Anh cho rằng mình ra tay rất bí ẩn, rất uyển chuyển, rất lén lút, ai ngờ tất cả mọi người đều đọc được hết.
Tất cả mọi người!
Thậm chí trong văn phòng của tổng cảnh ti Hoàng Trung Thành, sau khi Phương Trấn Nhạc báo cáo công việc xong, đang chờ chỉ thị của cấp trên thì sir Hoàng lại nghiêm trang nói “OK, chuyện tuyển dụng nhân viên mới cứ làm theo kế hoạch của cậu đi.”, sau đó tiếp tục dùng vẻ mặt uy nghiêm của ông ta nói một câu như ám hiệu: “Dịch Gia Di, anh thích em.”
Nói xong còn nhướn mày, đầy ẩn ý nhìn Phương Trấn Nhạc.
“…” Phương Trấn Nhạc.
Vô cùng hối hận.
Quả nhiên không phải ai cũng có thể chơi trò lãng mạn…
Tức quá.
Hôm sau, anh dứt khoát mua một trang quảng cáo của [Nhật Nguyệt Báo], chỉ viết sáu chữ to kèm theo hai dấu ngắt câu:
[Dịch Gia Di, anh thích em!]
Đại khái dốc hết dũng khí bất chấp tất cả.
Quả nhiên, khi ngày hôm đó tất cả các tờ báo giải trí từ lớn đến nhỏ đều đăng bài mổ xẻ chuyện họ phát hiện thanh tra Phương âm thầm sáng tác tàng đầu thi để tỏ tình, bài quảng cáo tỏ tình của Phương Trấn Nhạc hoàn toàn đi theo một phong cách riêng, cướp hết độ hot của tất cả các tin tức giải trí khác.
Quả nhiên làm việc vẫn phải dựa vào chính mình mới được.
Kế tiếp, cánh truyền thông chĩa mũi dùi sang hướng khác, toàn bộ dân chúng Hương Giang cũng đều chú ý tới chuyện này.
Madam Dịch, bây giờ chỉ còn chờ phản ứng của cô thôi.
Cô cũng thích anh ấy, hay là không thích đây?
Cô muốn làm bạn gái của sir Phương, hay là làm bạn gái của người khác?
Thế là khi sir Quách thu xếp phỏng vấn, đầu tiên phóng viên [Nhật Nguyệt Báo] hỏi cảnh sát Dịch về quan điểm của cô khi được giới cảnh sát Hương Giang gọi là “nữ Gia Cát”, sau đó lại hỏi “về việc có một tên lưu manh hất sơn lên cửa Dịch Ký, sau đó cảnh sát huy động tiểu đội Phi Hổ bắt giữ hắn” có phải là thật hay không, cuối cùng mới hỏi:
“Madam Dịch, thanh tra Phương đã tuyên bố tỏ tình với cô trước mặt mọi người rồi, đáp án của cô là gì?”
[Vở kịch ngắn]
Phóng viên [Nhật Nguyệt Báo]: Madam Dịch ơi, câu trả lời của cô là gì?
Dịch Gia Di: … (Quả nhiên, làm ngôi sao nổi tiếng thì chẳng có sự riêng tư gì cả)