Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1411 - Chương 1411 - Ngoại Truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vụ Án Được Điều Tra Lần Nữa 4

Chương 1411 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vụ án được điều tra lần nữa 4
Chương 1411 - Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vụ án được điều tra lần nữa 4

Chương 1411: Ngoại truyện 1: Hào Môn Bảo Đảo - Vụ án được điều tra lần nữa 4

Cô nhớ lại miêu tả trên bản báo cáo, kết quả khám nghiệm tử thi biểu hiện đầu ngón tay trái của Triệu Lễ Đức có phản ứng dương tính, có thể đoán rằng Triệu Lễ Đức đã dùng ngón tay trái búng vào ống tiêm trước khi tiêm thuốc, xác định trong xi lanh có không khí rồi mới tự tiêm thuốc vào người mình, thế nên dung dịch cũng dính vào đầu ngón tay.

“Cùng lúc đó, gần đây Triệu Lễ Đức đang si mê một cô bạn gái mới nên mỗi ngày đều thức rất khuya.”

“Hơn nữa một tuần trước anh ta mới hồi phục sau cuộc tiểu phẫu cắt bỏ u nang… Sức khỏe bị hao mòn, lại thêm ma túy và cồn kích thích, trái tim không thể chịu được gánh nặng…”

Gia Di chà cằm, quay sang nhíu mày nhìn Tô Chí Hùng: “Nhưng người nhà, thư ký hay tình nhân của Triệu Lễ Đức đều khăng khăng nói rằng Triệu Lễ Đức không nghiện ma túy, chưa bao giờ thấy anh ta dính vào ma túy.”

“Có lẽ anh ta mới thử gần đây.” Trong lúc Tô Chí Hùng còn mím môi trầm ngâm, Đới Quý lập tức trả lời, đôi mắt sáng ngời nhìn Dịch Gia Di như đang hỏi: có phải cô đang nghi ngờ báo cáo và phán đoán mang tính khoa học của cảnh sát chúng tôi không?

Gia Di không phát biểu ý kiến đối với lý do vô trách nhiệm này, biết rõ đối phương cũng không tìm được bằng chứng xác thực nên mới suy đoán như vậy.

Hơn một giờ kế tiếp, cô không ngừng kiểm tra toàn bộ manh mối trong phòng một lần nữa theo những gì được viết trên bản báo cáo.

Khi bữa sáng đã được tiêu hóa hết, Tô Chí Hùng và Đới Quý đi theo sau lưng cô đều đã mệt mỏi, Gia Di ngồi trong góc tường bỗng phát hiện mấy vết trầy trên tường.

Cô nhìn chằm chằm vào vết trầy thật lâu, sau đó đứng dậy hỏi Tô Chí Hùng:

“Nhân viên phục vụ trong sàn nhảy này chỉ lau sàn chứ không quét rác đúng không? Bởi vì hồi trước sàn nhảy này dùng thảm lót sàn nên lúc dọn dẹp, nhân viên chỉ sử dụng hai công cụ là máy hút bụi và cây lau nhà, đúng không?”

“Đúng vậy.” Tô Chí Hùng kìm nén cái ngáp, nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời.

Gia Di lại nhanh chóng đi đến bên ghế dựa, không chờ phản ứng của hai người kia đã dịch chuyển ghế dựa sang chỗ khác.

“Ê!” Đới Quý trợn tròn mắt, hiện trường không thể tự ý làm hỏng. Nhưng ngẫm lại nơi này vẫn giữ nguyên hiện trạng là để chờ Dịch Gia Di xem, anh ta lại nghẹn câu nói kế tiếp.

“Cảnh sát Tô, tôi cần nhân viên giám định của sở cảnh sát Cao Hùng để giám định lại hiện trường một lần nữa.” Gia Di cúi đầu nhìn chằm chằm vào dưới chân ghế dựa một lát, còn kề sát vào hít ngửi, sau đó ngẩng đầu nghiêm túc yêu cầu.

Tô Chí Hùng đang định từ chối thì chợt nhớ tới yêu cầu của Triệu lão tiên sinh hồi sáng, cuối cùng vẫn gật đầu.

Nửa tiếng sau, nhân viên giám định của cục cảnh sát Cao Hùng đã đến.

Dịch Gia Di tạm thời tránh mặt, Tô Chí Hùng dựa theo chỉ thị của Dịch Gia Di, nhờ đồng nghiệp giám định thu thập bụi bặm dưới chân ghế, bụi bặm trên sàn nhà và bụi bặm vẫn chưa bị đụng vào ở những nơi khác.

“Vì sao lại phải xét nghiệm bụi bặm?” Đồng nghiệp giám định hơi thắc mắc. Đối với một hiện trường phạm tội, nếu như xét nghiệm hết toàn bộ manh mối, dấu vết, thế thì phòng xét nghiệm không cần nghỉ ngơi, xét nghiệm suốt mấy năm cũng không làm xong. Thế nên mặc dù bộ phận giám định sẽ thu thập rất nhiều manh mối, nhưng trên thực tế chỉ có những manh mối thuộc diện nghi vấn mới được đưa vào phòng xét nghiệm ―― cũng là hết cách rồi, để dùng tài nguyên xét nghiệm hữu hạn vào việc có giá trị nhất, hầu như cảnh sát cả thế giới này đều làm việc theo quy trình như vậy.

Cũng vì thế nên sau khi xác nhận trong phòng chỉ có một mình Triệu Lễ Đức trên nhiều góc độ, hơn nữa cũng thực sự không giám định được dấu vết của người thứ hai trong phòng, thế nên các loại chi tiết, manh mối vô nghĩa trong hiện trường phạm tội này, bộ phận giám định sẽ không xét nghiệm những thứ vô ích.

Bây giờ bỗng nhiên phải giám định lại lần nữa, còn bị chỉ thị cụ thể thu thập bụi bặm ở mấy chỗ, đồng nghiệp giám định thật sự không hiểu nổi.

Tô Chí Hùng nhún vai, trả lời hàm hồ: “Mệnh lệnh của cấp trên, làm đi.”

Sau khi tiễn bước đồng nghiệp giám định, Đới Quý gãi đầu, hơi phiền lòng, muốn về nhà nghỉ ngơi, còn tốt hơn là ở đây bị sai khiến như đàn em.

Nhưng kế tiếp anh ta và Tô Chí Hùng vẫn phải đi theo Dịch Gia Di thu thập khẩu cung của người trong sàn nhảy, hoàn toàn không thể từ chối.

Bình Luận (0)
Comment