Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1473 - Chương 1473 - Ngoại Truyện 2: Bé Trai Chỉ Đường 3

Chương 1473 - Ngoại truyện 2: Bé trai chỉ đường 3
Chương 1473 - Ngoại truyện 2: Bé trai chỉ đường 3

Chương 1473: Ngoại truyện 2: Bé trai chỉ đường 3

Lại rời khỏi một hộ dân làng, Tần Tiểu Lỗi lập tức giành trước che ô lên đỉnh đầu Dịch Gia Di.

Dịch Gia Di đứng trước cửa dân làng, ngẩng đầu nhìn con đường lên núi, dưới tán ô của Tần Tiểu Lỗi, mượn ánh đèn trước cửa nhà dân làng, đối chiếu với cuốn sổ trên tay.

Những người đầu tiên cô thăm hỏi là hộ gia đình hai bên đường, nhưng hiện tại đang là thời điểm thu hoạch vụ mùa, ban ngày rất nhiều người đều ngâm mình trong đồng ruộng mà họ khai khẩn trên sườn núi chứ không ở nhà.

Cho dù là người ở nhà, sắp đến giờ cơm tối đa phần cũng bận rộn trong bếp, không có ai rảnh rỗi đi tới đi lui trên con đường oi bức bên ngoài đâu.

Mỗi một người nam nữ trong các hộ gia đình, Gia Di đều hỏi hết, nói bóng nói gió tìm hiểu xem có ai từng thấy một kẻ có tóc nâu nhạt hay không, nhưng không hề thu hoạch.

Chẳng lẽ tiếp tục hỏi thăm người sống bên trong trong thôn Ngô Ốc sao?

Nhưng ngay cả hộ gia đình hai bên đường đều không thấy hắn ta thì người sống bên trong lại càng khó. Huống chi đa số dân làng đều đã được Tam Phúc và các thám tử Bắc Tân Giới lấy lời khai mấy lần rồi.

Chẳng lẽ cô đích thân đi hỏi một lần thì sẽ tìm được manh mối sao?

Gia Di thu hồi sổ tay, cau mày đi ra đường cái, liên tục nhìn về phía đạo quan đã bị thiêu hủy ở cuối con đường và đường xuống núi bên kia.

“Chị Thập Nhất, hay là chúng ta về nghỉ ngơi một lát?” Lương Thư Nhạc đứng đằng sau lau nước mưa bị gió thổi vào mặt, lớn tiếng kêu.

Gia Di quay đầu lại định đồng ý, bỗng thấy một căn nhà ven đường mở cửa, một người phụ nữ cầm ô chạy ra.

Các thám tử lần lượt quay đầu, người phụ nữ tiến lại gần nhiệt tình mời mọc: “Cảnh sát Dịch, mưa to quá, các cô vào nhà ngồi một lát cho ấm người. Tôi có nấu trà gừng, các cô uống một chút nhé.”

Gia Di không từ chối, dẫn Lương Thư Nhạc và Tần Tiểu Lỗi đi theo người phụ nữ vào nhà cô ấy.

Bước vào cánh cửa ấm áp, gian nhà được than lửa sưởi khô ráo, cảm giác ẩm ướt lạnh lẽo trên người tan biến rất nhiều.

Mọi người ngồi quanh bàn, mỗi người cầm một ly trà gừng trên tay.

Người phụ nữ ngồi xuống trò chuyện với họ, nhắc đến chuyện nhà mình mấy câu, sau đó lại kể lể chuyện đạo quan mất câu, cứ ba hoa đủ chuyện không có mục tiêu.

Bỗng có động tĩnh truyền ra từ buồng nhỏ đằng sau, người phụ nữ ngượng ngùng nói: “Thằng cu nhà tôi đấy, nó mới 6 tuổi, chưa đến tuổi học tiểu học nên cả ngày cứ chạy lung tung khắp nơi, hôm nay trời mưa nên mới bị nhốt trong nhà ngủ.”

Bé trai chạy ra từ buồng sau, ngủ đến mơ hồ nên mang nhầm giày trên chân.

Cậu bé được mẹ mình kéo ngồi xuống bàn, bưng một ly trà uống ừng ực.

“Cảnh sát Dịch, có báo chí nói rất khó bắt được hung thủ, có khi nào không thể bắt được hung thủ không? Hầy… xin nhất định phải bắt được đấy nhé…” Cho con trai ngồi yên xong, người phụ nữ mới thở dài thỉnh cầu.

“Chúng tôi sẽ cố gắng.” Ly trà gừng trên tay Gia Di đã sắp uống cạn. Từ khi bé trai chạy ra từ buồng sau, cô cứ nhìn chằm chằm vào thằng bé.

Bây giờ thấy thằng bé uống nửa ly trà gừng vào bụng, đã tỉnh táo lại, cô hắng giọng, mỉm cười hỏi: “Cậu bé, chiều tối hôm trước cháu đi chơi ở đâu?”

“Hôm trước…” Thằng bé cố gắng nhớ lại.

“Ngày trước hôm trời mưa ấy.” Gia Di gợi ý giúp nó.

“Hôm đó trời nóng quá, cháu chơi dế ở dưới bóng cây.” Bé trai chỉ ra ngoài đường.

“Cháu chơi trước cửa nhà hả?” Mắt Gia Di sáng lên.

“Không phải trước cửa, bên kia, bên trái á.” Bé trai vươn tay chỉ bên cạnh nhà mình, chiều tối chỉ chỗ đó mới có bóng râm, trước cửa chính không có đâu.

“Thế cháu có thấy một người lên đạo quan trên núi, hay xuống núi rời đi không?” Giọng Gia Di mềm mại, nhưng ánh mắt nhìn bé trai lại dần dần bốc cháy.

“Cháu không thấy có người lên núi, cơ mà có một chú nhìn rất hung dữ xuống núi, chú ấy vừa đi vừa chửi bậy.” Giọng nói tràn ngập non nớt của bé trai như âm thanh của Chúa vang lên vào khoảnh khắc này.

Gia Di và Tần Tiểu Lỗi, Lương Thư Nhạc đưa mắt nhìn nhau, Lương Thư Nhạc thậm chí nín thở.

“Chú đó có mái tóc màu gì? Phải màu đen không?” Gia Di bày ra vẻ mặt chăm chú lắng nghe bé trai nói chuyện, dụ dỗ cậu bạn nhỏ hết sức nghiêm túc nhớ lại ngày hôm đó.

“Không phải màu đen.” Cậu bé lắc đầu.

Bình Luận (0)
Comment