Chương 1498: Ngoại truyện 3: Ánh sáng của bộ phận quan hệ công chúng 3
Ngày nay, cậu ta đã trở thành một nam diễn viên nổi tiếng, từng vào vai nam chính trong không ít bộ phim điện ảnh và truyền hình, danh tiếng rất tốt.
Lần này đi chơi ở công viên nước Victoria, Tôn Tân cũng đi cùng đầu bếp Dịch, cảnh sát Dịch và người thân, những người từng giúp đỡ cậu ta, tranh thủ dịp nghỉ ngơi cùng nhau ra ngoài chơi đùa.
Một cuộc đời phập phồng lên xuống, không ít nguy hiểm, cũng không ít kỳ ngộ.
Dưới ngòi bút của mỗi một phóng viên, đôi khi nó là câu chuyện “cứu phong trần”, có lúc nó lại là câu chuyện tri ân báo đáp, có khi nó lại là câu chuyện gập ghềnh theo đuổi ước mơ cuối cùng cũng thành công…
Câu chuyện về cuộc đời chàng trai Đậu Hũ được cánh phóng viên múa bút viết hăng say, cho đến khi dần dần không viết được nữa, cánh phóng viên lại phát hiện một nhân vật khác đóng vai trò rất quan trọng trong việc cứu giúp nạn nhân —— đó là Clara, người từ đầu đến cuối đều giúp nạn nhân giữ chặt vết thương để cầm máu.
Nghe nói cô ta đã từng là một cô gái phong trần, nhưng quay đầu kịp thời, chuyển sang bán vịt quay, sau này thậm chí còn nhận anh trai của cảnh sát Dịch làm thầy, học được tay nghề nấu ăn cao siêu.
Người ta đồn rằng, có một ông trùm kinh doanh chuẩn bị đầu tư vào nhãn hiệu “Dịch Ký” để mở rộng, nhà hàng mới ở Tiêm Sa Chủy sẽ mời Clara làm bếp trưởng.
Người phụ nữ kiên cường như cỏ dại ấy, lăn lộn từ dưới đáy xã hội, ngày nay đã có được cuộc sống hạnh phúc hoàn toàn mới, tràn đầy hy vọng.
Tinh thần kiên cường ấy cũng là một loại tinh thần của Hương Giang, vĩnh viễn lạc quan, vĩnh viễn tràn ngập sức sống.
Còn có hai bạn nhỏ Dịch Gia Như Dịch Gia Tuấn và Đinh Bảo Thụ - em trai của nạn nhân trong một vụ án khác – cùng nhau lớn lên trong đại gia đình Dịch Ký.
Cùng đại tiểu thư Triệu Lễ Uyển từ Bảo Đảo đến Hương Giang…
Thậm chí ngay cả A Hương bởi vì việc học nên không thể tham dự cuộc tụ hội lần này cũng bị phóng viên đào ra.
Bữa tiệc của cánh truyền thông với quy mô lớn chừng này, tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua Bò Tót Trần Lễ Hào – người đã bắt giữ hung thủ cùng Dịch Gia Di.
Một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ đã đi theo ông trùm băng đảng làm việc, sau khi rời khỏi cha nuôi thì bắt đầu tự học tiếng Anh và máy tính, nghe nói gần đây lại học một môn “quản trị kinh doanh”.
Rất nhiều tờ báo đưa tin về câu chuyện của Bò Tót, rất nhiều tác giả đắp nặn anh ta thành hình tượng một tên côn đồ hoàn lương chuyên tâm học hành!
Chỉ cần anh có tâm trở thành tinh anh thì lúc nào cũng không trễ.
Thấy được bài báo này, các anh em ngày xưa của Bò Tót đều có cảm xúc rất phức tạp.
Một người trẻ tuổi khác đi theo ông chủ của “công ty bảo an Hòa Nghĩa” Chung Đại Chí tiên sinh, từng được gọi là phụ tá đắc lực của ông ta – Rồng Đen Lưu Tử Lương đang ngồi trong nhà trọ, vắt chéo chân đọc kỹ trang báo.
Gặp phải những chữ quá phức tạp không biết đọc, anh ta còn phải lật xem từ điển.
Điều này khiến Rồng Đen càng nhận thấy sự chênh lệch giữa mình và Bò Tót đang càng ngày càng kéo xa, không nhịn được bắt đầu suy nghĩ miên man…
…
Trong mơ hồ, Rồng Đen cũng cảm nhận được ý nghĩa của việc học tập.
“Nghe nói tại Dịch Ký, em trai em gái của Madam Dịch, cả A Hương thi đậu khoa dự bị đại học, ước mơ được học ở đại học Hương Giang cũng đều làm giáo viên cho Bò Tót, dạy anh ấy học tiếng Anh, còn dạy anh ấy học toán nữa. Bây giờ anh Bò Tót khác hẳn rồi, trở thành người có văn hóa rồi.” Một tên lưu manh khác cầm một tờ báo viết về Bò Tót, giọng nói tràn đầy ghen tỵ, không cần nói cũng thấy rõ sự hâm mộ.
“Không bàn đến chuyện này thì đồ ăn ở Dịch Ký ngon biết chừng nào. Lần trước tao đến Dịch Ký ăn cơm, thấy anh Bò Tót đấy, hình như anh ấy lại cao hơn một chút!” Một tên lưu manh khác cũng sáp lại gần.
“Nếu lúc đó tao cũng chạy đến Dịch Ký thì không biết đầu bếp Dịch có thu lưu tao không.” Người thứ tư ngồi trên sofa đối diện cũng đang đọc báo.
“Đái một vũng rồi tự soi lại bản thân đi, Bò Tót người ta có bao nhiêu tiền tiết kiệm? Cho dù không làm việc cho Chung tiên sinh nữa thì vẫn mua được nhà riêng, bây giờ mỗi ngày đi học không cần làm việc cũng sẽ không chết đói. Đổi lại là mày, chẳng lẽ ngồi trước cửa Dịch Ký cả ngày ăn xin chắc?” Rồng Đen mắng một tiếng, sau đó nói tiếp:
“Chi bằng học nhiều chữ, đọc nhiều sách một chút, suy nghĩ xem tương lai nên làm gì. Thông minh lên, nói không chừng cũng sẽ được Chung tiên sinh trọng dụng thì sao? Bây giờ Chung tiên sinh đã bắt đầu kinh doanh chính quy, đám cấp dưới chỉ biết đánh nhau như chúng ta chỉ có thể làm bảo vệ hay vệ sĩ gì đó thôi, Chung tiên sinh muốn tìm người ghi chép sổ sách, tính hóa đơn các thứ, tổ chức đội ngũ cơ cấu gì đó như mấy công ty khác, mày mày mày, kể cả Rồng Đen tao nữa, đều thành vô tích sự. Nào là ngành tài nguyên nhân lực gì gì đó, đi làm tan ca đúng giờ, luật lao động quy định một ngày làm việc mấy giờ, rồi cả chế độ phúc lợi linh tinh… Ai mà biết được? Chỉ biết liều mạng đánh nhau thì có ích lợi gì? Bây giờ thời đại thay đổi rồi, cho dù Chung tiên sinh muốn dùng chúng ta thì cũng không biết chúng ta có thể làm được việc gì. Suy cho cùng thì còn phải đến thị trường nhân tài thuê người để quản lý chúng ta ấy chứ, đúng là mẹ nó…”