Chương 1515: Ngoại Truyện 5: Giả thần giả quỷ và phá án khoa học 4
William mới lên TV chưa đầy hai giờ đồng hồ, tình thế đã nhanh chóng đẩy mạnh về phía trước.
Lương Tân Văn thế mà cũng đeo khẩu trang xuất hiện trong một chương trình talk show khác. Anh ta tuyên bố kẻ gọi điện thoại William là một tên điên, hôm nay nói anh ta là hung thủ, nói không chừng ngày mai sẽ kêu người khác là hung thủ. Anh ta đang gây thiệt hại nghiêm trọng cho danh dự của người dân, bịa đặt tội ác gây ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đối với cuộc sống của dân chúng, cần thiết ngăn cản anh ta.
Anh ta đã mắng William trong suốt chương trình, thậm chí nhiều lần vạch trần bạn gái Vương X Nga đã chết từng phàn nàn với anh ta về sự lập dị của William.
Cuối chương trình, Lương Tân Văn còn tức giận bất bình kêu gọi cảnh sát:
“Chẳng lẽ cảnh sát phá án kiểu đó sao? Tin vào thuyết quỷ thần, bị kẻ điên thao túng? Tôi là trong sạch! Cảnh sát cần thiết trả lại sự trong sạch cho tôi, William cần thiết nói xin lỗi tôi, đồng thời bồi thường tiền tổn thương tinh thần vì anh ta dám tự ý phơi bày thông tin cá nhân của tôi trong chương trình truyền hình…”
Tình thế vẫn tiếp tục phát triển, không ngừng xuất hiện thông tin mới, thúc đẩy một trận cuồng hoan của cánh truyền thông.
…
…
Đến bốn giờ chiều, khi các thám tử của tổ trọng án C quận Trung Ương trở về văn phòng, hầu như tưởng rằng mình đi nhầm phòng.
Họ ra ngoài nhìn lại biển hiệu trên cửa rồi mới dám đặt chân vào.
Văn phòng đã rực rỡ hẳn lên, sàn nhà được lau chùi sạch sẽ, rác rưởi đồ ăn thừa chồng chất trên bàn hoàn toàn biến mất, không còn mùi chua thối mà đổi thành mùi nước hoa tươi mát thơm phức.
Trên bàn chung đặt bữa trà chiều có in logo Dịch Ký, Madam Dịch ánh mắt sắc bén, khoanh tay trước ngực đứng bên bảng trắng, vừa mời mọi người uống trà sữa của Dịch Ký vừa kêu mọi người ngồi vào ghế, chuẩn bị mở cuộc họp.
Nước mắt của các thám tử sắp chảy xuống, thì ra môi trường làm thám tử cũng có thể tốt đẹp đến mức này sao?
Đám thám tử trước kia vốn sang sảng vô tư giờ đây bỗng bắt đầu ngượng ngùng, ai nấy đều trở nên khách sáo hơn hẳn, không ngừng nói cảm ơn.
Sau khi ngồi xuống ghế, mọi người mới chú ý tới chữ viết đầy ắp trên bảng chung:
Nghi phạm A: Lương Tân Văn, bạn trai hiện tại của người chết, tiểu thương nhân.
Nghi phạm B: Tim, bạn trai cũ của người chết, bartender.
William – kẻ giả ma gọi điện thoại (nhân viên công ty chứng khoán) thực ra là bạn trai cũ cũ của người chết.
Người chết chia tay với William hồi tháng sáu, sau đó kết giao với nghi phạm B, theo lời nói của B thì chia tay vào cuối tháng 8.
Nghi phạm A nói rằng mình bắt đầu yêu đương với người chết từ đầu tháng 9 đến nay.
Nghi phạm C: nhân viên tiêu thụ bất động sản, có quan hệ cạnh tranh với người chết.
…
…
…
Hiển nhiên, trong vòng mấy giờ các thám tử nghỉ ngơi, Dịch Gia Di đã đọc hết và sửa soạn lại toàn bộ khẩu cung, toàn bộ manh mối mà họ thu thập được trong mấy ngày qua.
Tuy nhiên, nếu chỉ có vậy thì e rằng không có cách nào tìm được điểm đột phá ngay lập tức.
Cho dù Lương Tân Văn khả nghi cỡ nào, nói dối khẩu cung ra sao thì chung quy hiện trường phạm tội đã bị phá hỏng nghiêm trọng, không thể tìm được dấu vân tay và dấu chân của Lương Tân Văn, kế tiếp cũng không tìm được bằng chứng khác chứng minh anh ta thật sự là hung thủ, cảnh sát vẫn không thể bắt giữ hung thủ phá án.
Bất kể sửa sang lại nội dung có sẵn bao nhiêu lần thì cũng chỉ thay đổi câu chữ, loại bỏ những nội dung tương tự sang một bên mà thôi, có ích lợi gì đâu?
Mọi người đọc lướt qua chữ viết trên bảng trắng, uống một ngụm coca đá xay, ánh mắt nhìn về phía Dịch Gia Di vẫn không được yên ổn cho lắm.
Gia Di đứng bên bảng trắng lại rất lạnh nhạt. Cô kiên nhẫn chờ mọi người yên vị trên ghế, sau đó mới lên tiếng:
“Đầu tiên, chúng ta xem lại nghi phạm A Lương Tân Văn, mọi người thiết lập anh ta là nghi phạm số 1 là vì kẻ giả ma gọi điện thoại William cho rằng anh ta là hung thủ. Mặc dù chúng ta lập lại hồ sơ cho vụ án này dựa theo cuộc gọi của William, quả thực phát hiện nó không phải là vụ án tự sát, mà là giết người, nhưng cũng không thể vì thế mà bị ảnh hưởng bởi phán đoán của anh ta.”