Chương 1525: Ngoại Truyện 5: Hãnh diện 1
Nhìn phần có sự xuất hiện của Dịch Gia Di trong báo cáo điều tra phá án và Dylan nộp lên, Lưu Thanh Cử phẩy văn kiện, trầm tư một lát rồi gọi điện cho văn phòng tổng cảnh ti Hoàng Trung Thành của tổ trọng án Tây Cửu Long.
Đối phương vừa bắt máy, Lưu Thanh Cử lập tức hào hoa phong nhã nói: “Chào cảnh ti Hoàng, tôi là Lưu Thanh Cử của sở cảnh sát quận Trung Ương.”
“Chào Sir Lưu, sao vậy? Cậu có chuyện gì?” Hoàng Trung Thành dùng tai và vai kẹp ống nghe điện thoại, nhận lấy văn kiện mà Dịch Gia Di đưa qua, vừa sửa sang lại vừa ký tên của mình vào vị trí mà Dịch Gia Di chỉ, đồng thời trò chuyện với Lưu Thanh Cử ở đầu dây bên kia.
“Lần này vụ án Vương Mẫn Nga nhảy lầu do tổ trọng án C quận Trung Ương chúng tôi phụ trách, nhờ có sự hỗ trợ của thanh tra Dịch Gia Di thuộc tổ trọng án Tây Cửu Long các anh nên mới tìm được manh mối mấu chốt, nhanh chóng điều tra phá giải vụ án này.” Lưu Thanh Cử nói từng lời đầy chân thành: “Công lao của vụ án này, tôi nhất định sẽ chia một phần cho tổ trọng án Tây Cửu Long, lúc đó nhận tiền thưởng cũng sẽ không quên cảnh sát Dịch.”
“Đây là trách nhiệm của chúng tôi. Đội ngũ cảnh sát Hương Giang chúng ta là người một nhà, đều làm việc vì sự an toàn của dân chúng và an ninh thành phố, cần gì phải phân biệt tôi anh.” Cảnh ti Hoàng ký xong một phần văn kiện, Gia Di lại đưa phần thứ hai.
“Anh đừng ba phải như lúc mở cuộc họp báo thế được không? Tôi nói câu trước anh đọc thuộc lòng câu sau chắc? Tôi đang rất chân thành nói lời cảm ơn anh đấy, Sir Hoàng.” Lưu Thanh Cử nhíu mày, sao cảnh ti Hoàng có lệ quá vậy: “Tôi chia công lao cho anh đấy, anh nên biểu hiện vui sướng một chút, kích động một chút chứ.”
“Ha ha ha, Sir Lưu hiểu nhầm rồi, cậu không rõ tình trạng của tôi đâu. Mỗi ngày có rất nhiều tổ trọng án, rất nhiều ban ngành hỏi tôi mượn Dịch Gia Di, tôi không tổng kết được cách phát ngôn ba phải thì đối phó với các cậu sẽ mệt chết mất.” Cảnh ti Hoàng ký tên vào văn kiện thứ ba của Dịch Gia Di, sau đó cầm bút cười nói với ống nghe điện thoại: “Tôi biết cậu không dễ dàng gì mới cảm ơn người khác, cậu chia công lao cho tổ trọng án Tây Cửu Long thì tất nhiên tôi rất vui mừng. Nhưng cậu phải thông cảm cho tôi một chút, mỗi ngày có quá nhiều người khen ngợi Dịch Gia Di với tôi, nếu cuộc gọi nào tôi cũng phải kích động thì không tốt cho huyết áp của tôi chút nào.”
Ông ta cũng đâu còn trẻ tuổi nữa.
Vừa dứt lời, cảnh ti Hoàng che ống nói, không nhịn được nhếch khóe môi cười sung sướng. Nhưng lúc nói chuyện với điện thoại, ông ta lại phải giữ giọng nói của mình thật bình tĩnh, tuyệt đối không thể để Sir Lưu biết mình đắc ý cỡ nào.
Gia Di ngồi đối diện cảnh ti Hoàng, im lặng đưa từng phần văn kiện cần Sir Hoàng ký tên vào tay ông ta, tai nghe Sir Hoàng nói khoác mà không biết ngược, mặt đỏ tới tận mang tai.
Ngón chân của cô đã đào được hai tòa lâu đài Disney rồi, cảnh ti Hoàng vẫn thản nhiên như trước.
Sir Hoàng, chúng ta khiêm tốn xíu được không?
Đầu dây bên kia, Lưu Thanh Cử cũng cạn lời vì lời nói của Hoàng Trung Thành. Bảo là người ta khoe khoang đi, nhưng có lẽ người ta chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, nhưng nếu anh thuận theo lời ông ta đáp lại một câu “có thanh tra như Dịch Gia Di ở tổ các anh, đúng là vất vả cho Sir Hoàng” thì lại sai sai chỗ nào. Lưu Thanh Cử nghiến răng cả buổi, cuối cùng mới trả lời:
“Suy xét cho huyết áp của Sir Hoàng, chi bằng nhường thanh tra Dịch Gia Di cho quận Trung Ương chúng tôi được không? Tôi rất khỏe mạnh, huyết áp bình thường, không sợ kích động.”
“Ớ… Ha ha ha ha, Sir Lưu cứ đùa.” Cuối cùng Sir Hoàng cũng ký xong toàn bộ văn kiện mà Dịch Gia Di đưa qua, hắng giọng rồi nghiêm túc đáp: “Tôi sẽ chuyển lời khen ngợi của Sir Lưu cho cô ấy, hôm khác tổ trọng án hai khu vực chúng ta bù đắp cho nhau một chút.”
“OK, lại lần nữa cảm ơn.” Lưu Thanh Cử bất đắc dĩ bật cười.
Đúng là khiến Hoàng Trung Thành ăn may, tuyển nhận được một cảnh sát giỏi. Nghe giọng đối phương tràn đầy sung sướng vui vẻ, Lưu Thanh Cử không thể nói là không hâm mộ.
Tiếp tục trò chuyện mấy câu với ông già hạnh phúc Hoàng Trung Thành, Lưu Thanh Cử bèn cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, Sir Hoàng đối diện vẫn còn bật cười.
“Sir Hoàng, chỉ có chừng đó văn kiện thôi.” Gia Di kiểm tra lại toàn bộ văn kiện mà Hoàng Trung Thành đưa cho mình, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.