Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1536 - Chương 1536 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Vòng Tròn Lớn? 2

Chương 1536 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Vòng Tròn Lớn? 2
Chương 1536 - Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Vòng Tròn Lớn? 2

Chương 1536: Ngoại Truyện 6: Về Nhà: Vòng Tròn Lớn? 2

“Có ba người đại lục đến khu vực phố Bát Lan tìm nhà trọ. Người cung cấp thông tin thấy là Vòng Tròn Lớn (*), hơn nữa diện mạo của mỗi người đều không hiền lành, bèn chú ý một chút. Nữ tiếp viên bồi rượu vẫn theo dõi ba người bọn chúng và người nghe lén, sau khi tổng hợp thông tin thì phát hiện hình như chúng muốn bắt cóc Hồ Đức Hải.” Gia Di nhíu mày, nghĩ đến lúc Rồng Đen gọi điện thoại cho mình cũng nhắc tới một số thông tin không được hoàn chỉnh, bèn bổ sung thêm:

“Có điều ba người đại lục kia thường xuyên đề cập đến chuyện trở về từ London, sáng nay tôi thấy báo chí đăng tin con gái của Hồ Đức Hải vừa bay từ London về Hương Giang, chuẩn bị ăn tết âm lịch với người nhà.”

“Cho nên tôi nghi ngờ có lẽ ba người đại lục này cũng đọc được báo chí buổi sáng, đang định lên kế hoạch bắt cóc cô con gái du học nước ngoài của Hồ Đức Hải, sau đó đòi tiền chuộc của Hồ Đức Hải.”

(*) Vòng Tròn Lớn: tên một băng đảng xã hội đen, một trong những tổ chức phạm tội lớn nhất của người Hoa hoạt động tại nhiều quốc gia trên thế giới.

“OK, tôi sẽ phái đồng nghiệp phận tình báo hình sự theo dõi chuyện này.” Cảnh ti Hoàng gật đầu, thấy Gia Di vẫn chưa chuẩn bị cáo từ, đôi mắt tròn xoe vẫn nhìn mình chằm chằm. Nhớ lại hồi xưa Phương Trấn Nhạc từng vì bị bắt cóc mà dẫn đến khúc mắc, cùng với bi kịch mất con trai trưởng của nhà họ Phương… Cảnh ti Hoàng hơi mím môi, dứt khoát cầm điện thoại lên liên lạc với bộ phận tình báo hình sự để nhanh chóng xác thực chuyện này.

Thấy vậy, Gia Di mới đứng dậy nghiêm chào, cáo từ rời đi.

Sau khi chuyển cáo thông tin của người cung cấp thông tin cho cảnh ti Hoàng, Gia Di không tiếp tục chú ý công việc sau này.

Trong mấy ngày kế tiếp, tổ B vẫn không có vụ án nào xảy ra. Gia Di dẫn theo đội ngũ đi theo anh Đại Quang Minh học tập kiến thức, thời gian còn lại đa số đều là đọc và hội thảo luận.

Tính ra mặc dù mọi người vẫn phải đi làm, phải đọc sách, nhưng thực ra đã vô cùng thanh nhan.

Thậm chí đám Lưu Gia Minh đã bắt đầu suy nghĩ tết âm lịch năm nay sẽ tổ chức như thế nào, kỳ nghỉ ngày tết nên đi núi Đại Tự hay dứt khoát ra nước ngoài du lịch một phen.

Thứ sáu, cả ngày không gió không mưa đến khi tan tầm, Gia Di lái hoàng tử hạnh phúc chạy thẳng đến biệt thự của Phương Trấn Nhạc trên núi Thái Bình.

Lúc mở cửa tiến vào biệt thự, chiếc xe Jeep của anh Nhạc đã nằm trong gara.

Gia Di xuống xe đi thẳng vào nhà, nhanh chóng lẻn vào phòng cho khách dành riêng cho mình trước khi Phương Trấn Nhạc thấy mình, tắm rửa rồi thay một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng trắng có ren mà mình thích nhất, lúc này mới buộc tóc đuôi ngựa, xuống lầu thực hiện bữa tối cơm Pháp hẹn hò với anh.

Rèm cửa phòng khách đã sớm được vén lên, ánh nến cũng được thắp sáng theo thứ tự, các món ăn Pháp mà Phương Trấn Nhạc báo trước với dì giúp việc đã được bưng lên bàn, rượu vang đỏ cũng đã được anh khui nắp sẵn…

Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ nữ chính của bữa tiệc tối lên sân khấu.

Gia Di cười đi đến bên cạnh bàn, giả vờ giả vịt hành lễ thục nữ lạc hậu trước mặt Phương Trấn Nhạc, lúc này mới ngồi xuống chiếc ghế mà Phương Trấn Nhạc kéo ra.

Phương Trấn Nhạc mặc đồ ngủ màu xám bạc vòng qua bàn dài ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Gia Di, không nhịn được mỉa mai: “Sao người nước ngoài thích loại bàn siêu dài này thế nhỉ? Chỉ cần thị lực của anh kém hơn chút xíu thì sẽ không thấy rõ người hẹn hò với anh rốt cuộc là ai.”

“Có lẽ là nữ thần gợi cảm Marilyn Monro chăng.” Gia Di nghiêng đầu cười nói.

“Ha ha, vậy thì anh phải sắm vai Brosnan Hương Giang mới được.” Phương Trấn Nhạc giả vờ giả vịt nhắm mắt gật đầu với cô.

“Ha ha… Cơ mà cái bàn này công nhận dài thật, em muốn cụng ly với anh cũng không được.” Gia Di lắc lư ly rượu vang đỏ, tiếc nuối nói.

Hôm nay, họ hẹn hò cơm Pháp đồ ngủ chính là vì thích tự do tự tại. Phương Trấn Nhạc không thích bị trói buộc nên rất bất mãn với quy định yêu cầu khách hàng phải mặc lễ phục chính thức đến nhà hàng cơm Pháp.

Người nước ngoài có thói quen như vậy là vì thói quen ẩm thực và hình thức chi tiêu của họ, khiến họ cực kỳ hiếm khi ra ngoài ăn cơm nhà hàng. Còn Trung Quốc thì không như thế, đi ăn cơm tây mà cũng phải bắt chước người nước ngoài ăn mặc lộng lẫy mới được vào nhà hàng. Huống chi ai biết con tôm hùm nhập khẩu trong nhà hàng rốt cuộc có phải là hàng nhập khẩu thật hay không?

Bình Luận (0)
Comment