Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 155 - Chương 155 - Người Hùng Nhỏ Vĩ Đại! 4

Chương 155 - Người hùng nhỏ vĩ đại! 4
Chương 155 - Người hùng nhỏ vĩ đại! 4

Chương 155: Người hùng nhỏ vĩ đại! 4

Sau khi trở về cục cảnh sát, ông ta vừa mới cầm một cái quạt trên bàn Lưu Gia Minh quạt gió cho mình, oán trách vài câu sao Tiểu Thập Nhất không ở đây, ngay cả Frappuccino cũng không có mà uống thì điện thoại lại vang lên.

“Alo, chú Cửu, tôi là Davis bên pháp y đây, bên này đã ghép lại toàn bộ khối thi thể, căn cứ theo dấu vân tay và các thông tin khác có trên khối thi thể như đầu người hiện có, có thể mang đi tìm kiếm người bị hại trên mạng nội bộ. Kiểm tra sơ bộ và kết quả phân tích cũng cho ra được một vài thông tin cá nhân về những người bị hại, chắc hẳn có thể giúp các chú định vị một vài người mất tích càng chính xác hơn, rồi mời gia đình người bị hại đến bộ phận pháp y nhận xác, chú Cửu có thời gian tới lấy báo cáo và văn kiện không?”

“Được, tôi sẽ lên đó ngay.”

Sau khi Lâm Vượng Cửu lấy tài liệu xong lại sắp xếp từng cái một.

Ông ta tìm được danh sách một tốp người mất tích mà Gary đã sàng lọc trước đó, căn cứ theo thông tin mới để sàng lọc lần hai, chớp mắt đã qua một tiếng.

Ông ta mệt muốn to đầu, đôi mắt cay xè, trái tim hoảng hốt đập thình thịch.

Ông ta tìm được bánh hạch đào ăn thừa trước đó trong tủ lạnh, vừa ăn vừa oán trách sao Tiểu Thập Nhất không ở đây, đói đến mức chút điểm nhỏ tạm thời lót dạ cũng không có, thật quá khổ.

Sau đó lại quay về làm việc, làm xong sàng lọc lần ba rồi mới lấy điện thoại nhấn từng dãy số một, mời gia đình của những người mất tích phù hợp với điều kiện đến nhận thi thể nhanh nhất có thể.

Làm xong xuôi hết mọi việc, ông ta vươn vai, đã đến trưa rồi, thật sự rất lâu rồi chưa bận rộn như vậy.

Nhìn lại những việc mình đã làm, nhiều việc như thế lại đều do một mình ông ta hoàn thành hết.

Lâm Vượng Cửu đã lười biếng rất nhiều năm rồi đột nhiên cảm thấy thỏa mãn và có thành tựu to lớn.

Mọi người không ở đây, ông ta chỉ đành một mình đi ăn mì, lặng lẽ trải nghiệm cảm giác cô độc của kẻ mạnh.

Khi đi ra khỏi văn phòng có băng qua bảng trắng, ông ta liếc mắt nhìn cái tên Trương Đại Phúc được viết bên trên, cầm cây bút màu đỏ trong khay đựng, mở nắp, dùng sức khoanh tròn bên ngoài tên của Trương Đại Phúc.

Sau đó ông ta đứng ở cửa, thưởng thức vòng tròn đỏ này một lúc, tự cảm thấy mình khoanh tròn đúng tiêu chuẩn như Dịch Gia Di, sau đó mới mỉm cười vui vẻ rời đi.

Khưu Tố San mở cửa văn phòng, đinh gọi Lâm Vượng Cửu cùng chị ta dẫn Trương Đại Phúc tới các con đường ở Thâm Thủy Phụ để tái hiện lại quy trình tại hiện trường gây án.

Mắt thấy chú Cửu chậm rãi đi ra ngoài, chị ta giơ đồng hồ đeo tay lên nhìn, vậy mà đã hơn mười hai giờ rồi, nên đi ăn cơm thôi.

Chị ta cong khóe môi, quyết định thả cho chú Cửu đi ăn trưa trước đã.

Khưu Tố San hít một hơi thật sâu, nhìn bóng lưng hiếm khi nhẹ nhàng và có sức sống của Lâm Vượng Cửu, không nhịn được mà cảm thán.

Từ khi Dịch Gia Di tới tổ trọng án, đến ngay cả chú Cửu cũng trở nên nhiệt huyết và phấn chấn hơn hẳn, giống như một sinh mệnh trẻ trung mới tới rót linh hồn và sức mạnh mới vào trong tổ trọng án.

Chị ta quay người đi vào văn phòng, duỗi thắt lưng.

Bản thân là madam, cũng không thể yếu thế được.

Buổi chiều đi tới hiện trường hung án, chị ta cũng không thể để Phương Trấn Nhạc dẫn đầu, nhất định phải đích thân chạy một chuyến mới được!

Một giấc ngủ này của Dịch Gia Di kéo dài đến khi mặt trời lên cao ba sào, cô duỗi tay chân trong ổ chăn, cảm thấy mình ngủ đến tê cả người.

Sau khi rửa mặt xong xuôi, cô đạp xe đạp đến Dịch Ký ăn cơm trưa trước.

Dịch Gia Đống vừa nhìn thấy cô đã kéo cô ngồi xuống, quan sát một lượt cô em gái tuy rằng không trang điểm ra ngoài nhưng vẫn trẻ trung xinh xắn, mới hài lòng bảo: “Em ngồi đi, lát nữa xong cơm rồi.”

Dịch Gia Di ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn anh trai xào rau một lúc còn phải rút thời gian để làm trà sữa cho người tới mua Frappuccino trước đó.

Cũng may trà sữa không khó làm, bằng không thật sự luống cuống tay chân.

“Anh, anh có cân nhắc đến việc thuê thêm người không? Có phải bận không làm xuể rồi không?” Dịch Gia Di đứng dậy muốn ra sau bếp giúp lại bị Dịch Gia Đống đẩy về bên bàn: “Hôm nay em phải đi làm, không thể cả người dính đầy mùi dầu khói được, ngồi đi, đừng lộn xộn.”

Nói xong, anh ta còn dùng tay quạt bay khói dầu hoàn toàn không tồn tại trên đỉnh đầu Dịch Gia Di.

Bình Luận (0)
Comment