Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1553 - Chương 1553 - Ngoại Truyện 6: Bí Mật Của Nhà Họ Hồ 1

Chương 1553 - Ngoại Truyện 6: Bí mật của nhà họ Hồ 1
Chương 1553 - Ngoại Truyện 6: Bí mật của nhà họ Hồ 1

Chương 1553: Ngoại Truyện 6: Bí mật của nhà họ Hồ 1

Hồ Thiên Nguyệt tựa lưng vào gạch men sứ cứng rắn trong phòng tắm, cho dù ngồi trên ghế nhỏ cũng phải ngồi vắt chéo chân.

Nhìn Madam Dịch đứng ngoài cửa thủy tinh nghe điện thoại, cô ta không nhịn được thầm nghĩ: có phải mình là người được bảo vệ đáng thương nhất thế giới này không nhỉ?

Mình cũng coi như cống hiến cho sự nghiệp chính nghĩa nhỉ?

“Tạm thời tất cả những cuộc gọi tố cáo mà sở cảnh sát nhận được, cảnh sát đều đã đến tận nơi kiểm tra, huy động một lượng lớn nhân mã, hiệu suất rất cao. Nhưng toàn bộ nghi phạm đều được loại bỏ hiềm nghi, ba người đại lục kia vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.” Trong điện thoại, Tam Phúc vừa báo cáo với Gia Di vừa kìm lòng không đậu thở dài.

Bỗng nhiên bị Gia Di gửi gắm trọng trách, phải một mình dẫn dắt đội ngũ làm những việc này, cho dù những hành động của mình đều đã thảo luận trước với Gia Di, anh ta vẫn cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có.

Mặc dù làm lãnh đạo nắm giữ quyền lực thì rất sướng, nhưng cũng có những thứ khác phải gánh vác thêm.

“Rất có khả năng ba tên đó phát hiện chân dung của mình bị đăng trên báo chí nên đã bắt đầu chia nhau ra hành động. Khi chúng không ra ngoài cùng một lúc, người dân cũng rất khó phân biệt khuôn mặt của chúng. Nếu chúng đội mũ, quấn khăn quàng cổ thì sẽ khó phân biệt hơn.” Gia Di phỏng đoán. Chung quy hiện tại là mùa đông, muốn che lấp một chút, đeo khẩu trang gì đó thì sẽ không có vẻ rất khác thường.

“Đúng vậy, chúng tôi vẫn tiếp tục kiên nhẫn sàng lọc.” Dứt lời, Tam Phúc lại nói tiếp: “Anh Đại Quang Minh đã so sánh vân tay của hung thủ với kho vân tay, nhưng không có cái nào trùng khớp, chí ít hung thủ chưa từng có tiền án tiền sự ở Hương Giang.”

“Đã liên lạc với cảnh sát đại lục chưa?” Gia Di hỏi tiếp.

“Đã liên lạc với cảnh sát Quảng Châu và cảnh sát Thâm Quyết, tranh chân dung của ba người và dấu vân tay, dấu chân mà bộ phận giám định lấy ra cũng đều fax sang cho họ, cảnh sát bên kia tỏ vẻ sẽ kiểm tra bằng tốc độ nhanh nhất. Nếu ba người kia thật sự từng gây án ở đại lục thì chúng ta sẽ có hy vọng xác minh được thân phận của chúng, thậm chí có khả năng lấy được ảnh chụp của chúng gì đó, sau đó muốn truy nã sẽ dễ dàng hơn.” Tam Phúc báo cáo.

“Làm tốt lắm, vất vả anh Tam Phúc.” Gia Di nhìn chằm chằm vào bảng trắng, im lặng trong chốc lát, sau đó tiếp tục nói chuyện với anh Tam Phúc về những việc cần làm kế tiếp rồi cúp điện thoại.

Đến tận bây giờ, manh mối hữu hạn, có quá nhiều điều chưa rõ, mà vụ án này lại quá phức tạp, cảnh sát cũng chỉ có thể thúc đẩy từng bước một, cô cũng đành phải tiếp tục chờ đợi.

Thấy Gia Di cúp điện thoại, Hồ Thiên Nguyệt mới rời khỏi phòng tắm. Nghiêng đầu quan sát vẻ mặt phiền muộn của Gia Di, Hồ Thiên Nguyệt cười nói:

“Cùng nhau đắp mặt nạ dưỡng da nhé?”

“Lại đắp nữa à?” Gia Di nhướn mày bật cười.

“Dù sao cũng không có chuyện khác để làm, nằm yên hưởng thụ cuộc sống cũng không ảnh hưởng tới suy nghĩ trong đầu mà.” Hồ Thiên Nguyệt lại nhìn ra ngoài cửa bĩu môi: “Mẹ tôi cũng muốn đắp mặt nạ cùng chúng ta ấy chứ. Bà ấy toàn tích trữ hàng xịn nhập khẩu từ nước ngoài, ngu sao mà không cần.”

Thế là ba người phụ nữ cùng nhau nằm trong phòng lớn của Hồ Thiên Nguyệt đắp mặt nạ dưỡng da.

Để không ảnh hưởng tới suy nghĩ của Gia Di, Hồ Thiên Nguyệt và Hồ phu nhân đều rất im lặng.

Ghế massage hoạt động hết công suất, cơ bắp được xoa bóp tê mỏi rất thoải mái. Mặt nạ dưỡng da lành lạnh, cũng rất thoải mái.

Gia Di từ từ nhắm mắt, xây dựng một chuỗi logic và tính khả thi trong vũ trụ tư duy uyên bác vô ngần. Trong lúc vui sướng lâm li, cô không nhịn được thầm nghĩ, phương thức vừa massage vừa đắp mặt nạ dưỡng da vừa suy nghĩ kiểu này, có lẽ trong tương lai vẫn tiếp tục quán triệt.

Ngẫm lại cũng rất không tồi, đắp mặt nạ dưỡng da, massage thân thể, phá được vụ án…

Tối ngày mùng 7, tỷ phú Hồ Đức Hải ngồi trong văn phòng lớn của mình ngẩn người nhìn bàn dài bằng gỗ trong góc phòng. Tiếng chuông điện thoại reo lên, ông ta nhanh chóng nhấc máy, tràn đầy mong chờ hỏi thân phận của đối phương. Sau khi nghe thấy đối phương tự giới thiệu, ông ta rốt cuộc thở hắt ra một hơi, cuối cùng cũng chờ được cuộc gọi từ đại lục.

“… Giám đốc viện bảo tàng thủ đô sẽ đích thân đến Thâm Quyến, sẽ huy động một lượng lớn cảnh sát hàng đầu phụ trách công tác bảo vệ.” Đầu dây bên kia, chuyên viên nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc.

“Đã quyết định thời gian chưa?” Hồ Đức Hải hít sâu một hơi, không khỏi kích động, vừa vô thức thong thả dạo bước trong văn phòng vừa hỏi.

Bình Luận (0)
Comment