Chương 1559: Ngoại Truyện 6: Sứ mệnh nhất định phải hoàn thành 4
[Những hành động như thăm dò địa hình, tìm hiểu thói quen sinh hoạt của người nhà họ Hồ… Đều cần thời gian, căn bản không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai. Muốn làm phi vụ quan trọng cỡ này thì nhất định phải cố gắng hết sức không để lộ sai sót mới được, chí ít cũng phải theo dõi thăm dò tỉ mỉ một tuần chứ nhỉ? Mặc dù ba tên kia khá là bốc đồng, nhưng ít ra anh Ba thoạt nhìn không phải là kẻ ngu xuẩn, làm gì có chuyện không thăm dò rõ ràng tình hình biệt thự nhà họ Hồ mà đã động thủ?]
[Không thể nào là vì người đại lục đã bắt đầu thăm dò biệt thự nhà họ Hồ từ lâu, chẳng qua chúng sống ở Thâm Thủy Phụ rất xa, lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồng Khám chơi gái… Thế thì không hợp lý!]
[Thế nên, khả năng cao nhất là đã có kẻ giúp ba người đại lục hoàn thành công việc góp nhặt thông tin và thăm dò địa hình, vậy thì kẻ đã giúp đỡ chúng là ai?]
Loại người này có cơ hội tiếp xúc với phi vụ đồ cổ trị giá mấy triệu bảng Anh không?
Có thể kịp thời thu được thông tin Hồ Đức Hải đấu giá thành công [Sĩ Nữ Quyên] trong sở đấu giá Christie’s ở nước ngoài không?
[Nếu ba người đại lục kia không thể nhận được tin tức kịp thời, vậy thì ai đã tiết lộ cho chúng biết tin tức này?]
Gia Di siết chặt đèn pin, đứng giữa cây cối tự nhiên bên ngoài biệt thự nhà họ Hồ, thân thể không nhúc nhích, hoàn toàn chìm vào suy nghĩ.
Những người khác cũng đứng đó cùng cô, sợ quấy rầy cô nên không dám phát ra một chút động tĩnh.
Vách ngăn của giới đồ cổ rất dày, những người bình thường không thể tiếp xúc với đồ cổ, thậm chí sẽ không biết rõ mấy thứ đó có giá trị như thế nào.
Một món đồ cổ nằm trong tay người thu thập bảo tồn đồ cổ nào, trị giá bao nhiêu, bán đấu giá ở nơi nào, tham dự bán đấu giá như thế nào, liên lạc với sở đấu giá bằng cách nào, muốn bán đồ cổ trong tay mình cần trải qua mấy quy trình? Làm thế nào để chứng minh đồ cổ thật hay giả thì mới được người mua tán thành? Tìm ai làm việc đó? Nếu muốn bán ra thì nên liên lạc với người bán bằng cách nào? Loại hàng mà mình trộm cắp được thì nên bán cho ai? Giao dịch kiểu gì? Liên lạc bằng cách nào…
Những vấn đề có ngưỡng cửa cực kỳ cao đối với người thường này, ba người đại lục kia sẽ giải quyết như thế nào?
Có phải tìm đại một cửa hàng tiêu thụ tang vật thì có thể bán được thứ này đâu.
Còn nữa, thứ quý giá cỡ này, bất cứ ai cũng đoán được tỷ phú Hồ Đức Hải chắc chắn sẽ thiết lập từng lớp cửa ải để bảo vệ nó, chẳng những thuê một đống vệ sĩ mà bây giờ còn có lực lượng cảnh sát được vũ trang đầy đủ tham gia vào bảo vệ. Chỉ dựa vào sự tàn nhẫn không sợ chết của ba người đại lục kia, chẳng nhẽ có thể cướp được sao?
Chắc chắn chúng sẽ được trang bị hỏa lực rất mạnh mẽ —— súng từ đâu ra?
Chỉ có ba người thì nghĩ kiểu gì cũng không đủ, hẳn là sẽ có nhiều nhân thủ hơn —— thế thì đám nhân thủ ấy sẽ là ai? Đến từ nơi nào?
Gia Di nuốt một ngụm nước miếng, lấy ra điện thoại cục gạch, lại lần nữa gọi điện cho Sir Hoàng.
Các cảnh sát PTU và vệ sĩ đi cùng cô đều tự động nhanh chóng di chuyển sang hướng khác, để lại không gian riêng tư cho Gia Di gọi điện thoại, đồng thời giám thị tình hình chung quanh, quay lưng về phía cô, tản ra chung quanh với tư thế bảo vệ.
…
Đối với món đồ cổ quốc bảo mà Hồ Đức Hải mua về từ nước ngoài thì nhất định phải bảo vệ trọng điểm. Nhưng trước khi tầng lớp lãnh đạo cấp cao của cục cảnh sát hưng sư động chúng đến mức yêu cầu toàn bộ dân chúng thành phố cảnh giác, họ cũng cần bằng chứng xác thực hơn.
Chung quy, bất cứ một lần hành động, bất cứ một lần huy động đoàn thể dù là nhỏ nhất nào cũng sẽ tiêu hao tài nguyên, tiền bạc các thứ… Vô số ánh mắt khắp Hương Giang, nhất là cánh phóng viên kia đều đang nhìn chằm chằm vào họ. Nếu cuối cùng không xảy ra bất cứ chuyện gì, thế thì cục cảnh sát Hương Giang sẽ bị coi là lãng phí tiền thuế của người dân, gây ra trò cười thật to.