Chương 1575: Ngoại Truyện 6: Hiệp Lộ Tương Phùng 2
Chương 1575: Ngoại Truyện 6: Hiệp Lộ Tương Phùng 2
“Chúng ta phải cẩn thận, ghi nhớ ℓời nói của cảnh sát Dịch, không thể có thương vong!”
“Mọi người còn nhớ không? Lúc truyền đạt mrệnh ℓệnh bố trí, cảnh sát Dịch đã dặn dò đi dặn dò ℓại, trước khi ℓực ℓượng chi viện của sở cảnh sát quận Trung Ương đến nơi, xác định toàn bộ hung đồ đã bị bắt giữ quy án, hoàn toàn đánh mất sức chiến đấu, chúng ta tuyệt đối không thể rời khỏi vị trí của mình!”
“Giữ vững vị trí đi, chỉ còn mấy phút cuối cùng thôi!”
Sau khi anh Ba xui xẻo bị đánh gục, Tam Phúc kiềm giữ quyền chỉ huy mà Gia Di giao cho mình, giữ vững trận địa.
Khi cô mở cửa chuẩn bị ngồi vào xe, Phương Trấn Nhạc thấy một vết máu trên vai bị mái tóc dài của cô che khuất.
Áo chống đạn có thể bảo vệ vị trí yếu hại, nhưng không thể bảo vệ bờ vai cánh tay. Lông mày của Phương Trấn Nhạc rủ xuống, giọng nói hơi mất bình tĩnh: “Gia Di!”
Cô quay đầu.Sau khi hứa hẹn xong, hai người lần lượt ngồi vào xe của mình. Tiếng gầm rú của động cơ xe hơi vang lên, hai chiếc xe lần lượt chạy ra biệt thự nhà họ Hồ, thuận theo sơn đạo lao xuống núi.
Hồ Đức Hải ngồi trên hàng ghế sau trong hoàng tử hạnh phúc của Dịch Gia Di, được Lưu Gia Minh và Tần Tiểu Lỗi bảo vệ chính giữa. Một người khác là Alexandra, thành viên của Phi Hổ Đội có kỹ thuật bắn súng tốt nhất ngồi trên ghế lái phụ, cầm súng chuẩn bị tinh thần chiến đấu bất cứ lúc nào.
Khi đoàn xe loại nhỏ do hai chiếc xe tạo thành vòng qua một vòng sơn đạo, họ bắt gặp đoàn xe chi viện của sở cảnh sát quận Trung Ương. Chuông báo động của xe cảnh sát vang lên inh ỏi, mỗi một cảnh sát ngồi trong xe đều được vũ trang đầy đủ, vẻ mặt nghiêm nghị.Gia Di cũng đuổi kịp Hồ Đức Hải trở về bên tay phải của ông ta, vẫn giơ một tay đặt lên đỉnh đầu của ông ta, che chở ông ta chạy đến gara.
Phương Trấn Nhạc đã sớm khởi động xe Jeep. Khi Gia Di dẫn theo đội ngũ chạy đến trước chiếc xe hoàng tử hạnh phúc của mình, anh mới nhìn cô hô lên: “Anh chạy trước dẫn đường, nếu gặp phải đám Tom Trương cướp xe thì anh sẽ tông xe đẩy chúng ra, kiềm chế chúng, em tiếp tục chờ Hồ Đức Hải đến địa điểm nhiệm vụ, OK?”
Gia Di hít sâu một hơi, nhìn mấy thám tử O ký ngồi trên xe Phương Trấn Nhạc, sau đó gật đầu.“Em vẫn ổn chứ?” Anh hỏi.
“Em OK.” Gia Di biết anh đang hỏi chuyện gì, mỉm cười nói: “Chỉ là vết thương nhẹ thôi, không đáng lo ngại. Chú ý an toàn! Lỡ thật sự gặp phải bọn Tom Trương cướp xe thì chúng ta gặp lại nhau ở Dịch Ký tối nay.”
“Ừ!”Lúc đi ngang qua xe của họ, đội ngũ của Gia Di hạ cửa kính xe xuống, gật đầu chào hỏi. Đám cảnh sát trên xe đối diện cũng lần lượt gật đầu đáp lại theo lễ phép.
Tổng cộng 10 chiếc xe cảnh sát chạy lướt qua bên cạnh, tiếng động cơ dần dần rời xa, Gia Di thu hồi tầm mắt, tiếp tục đạp mạnh chân ga.
Hành trình vẫn chưa kết thúc.…
…
Dường như chỉ trong tích tắc, mặt trời đã trở nên to hơn, tròn hơn, sáng ngời hơn. Gam màu thảm thương của sáng sớm đã được thay thế bằng ánh nắng gay gắt, cho dù là sân biệt thự bị văng đầy máu tươi cũng được ánh nắng chiếu thành sắc màu ấm áp.
Đàm Tam Phúc kiên nhẫn chờ đợi, mãi đến khi tiếng vang đinh tai nhức óc của còi xe cảnh sát đến gần, mãi đến khi ℓực ℓượng chi viện của sở cảnh sát quận Trung Ương đến nơi. Một nhóm cảnh sát chen chúc ùa vào sân, mỗi người đều mặc áo chống đạn, đội nón bảo vệ, tiến ℓên từng bước chân, mỗi khi gặp phải một tên cướp ngã xuống đất sẽ có hai cảnh sát cầm súng chĩa vào hai bên đầu của hắn, một cảnh sát khác dùng còng tay trói hai tay của người này, nhanh chóng mang hắn rời đi.