Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 1585 - Chương 1585: Ngoại Truyện 6: Chúc Mừng Phát Tài 4

Chương 1585: Ngoại Truyện 6: Chúc Mừng Phát Tài 4
Chương 1585: Ngoại Truyện 6: Chúc Mừng Phát Tài 4
canvasa1c15850.png“47 vụ.” Hoàng Trung Thành tính nhẩm một chút rồi trả ℓời.

Chung quanh tức khắc vang ℓên tiếng kêu kinh ngạc. Lần này tổ trọng án Tây Cửu Long hoàn toàn nổi bật rồi, chỉ riêng một mình tổ B đã phá được 47 vụ hung án, trong đó còn bao gồm mấy vụ án cực kỳ ℓớn.

Quá ghê gớm.

canvasa1c15851.pngMấy ông già ngồi bên bàn dài không khỏi chậc chậc ℓên tiếng, không nhịn được nhìn về phía Hoàng Trung Thành ngồi trong góc bàn bằng ánh mắt hâm mộ.

Chiếc điện thoại di động với công nghệ cao đến mức khiến cô ấy cảm thấy không thể tin nổi vang lên một tiếng thông báo của ngân hàng. Sau khi mở ra kiểm tra, đó là tin nhắn thông báo tài khoản được cộng thêm 2000 tệ. Lại mở hộp thoại WeChat, quả nhiên thấy một người được đánh dấu là “mẹ” gửi tin nhắn tới:

[Khao bé thi thạc sĩ xong, chúc con có được một kết quả đúng như ước nguyện. Mẹ chuyển cho con 2000 tệ, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp. Nếu cuối tuần ba con rảnh thì cả nhà mình ra ngoài ăn một bữa lẩu.]

Gia Di nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lát rồi mới trả lời: [Dạ mẹ, đến lúc đó gặp lại.]

Cô hít sâu một hơi, lại bấm mở WeChat của bạn bè nhắn tin trả lời, sau đó đi đến nhà hàng Pháp mà bạn bè đã hẹn trước để gặp mặt.
Đến đêm khuya, khi chỗ cửa nhà bỗng truyền ra tiếng vặn chìa khóa, Gia Di đang ngồi trong phòng khách xem TV lập tức đứng bật dậy, đôi mắt mở to, hồi hộp đến mức nín thở.

Cửa phòng được mở ra, tiếng trò chuyện của cha mẹ truyền đến từ chỗ cửa, hai người lần lượt nối đuôi nhau vào cửa thay giày, thấy Gia Di ngơ ngác đứng trong phòng khách, họ đều không nhịn được bật cười.

Mẹ Dịch treo túi xách trước cửa, tiến về phía con gái:

“Con sao vậy? Thi cử thế nào rồi?”
Mùi dầu rán thơm của sườn cừu nướng, vị mềm mịn của gan ngỗng, vị đậm đà của rượu ngọt… Gia Di ăn rất vui vẻ, mỹ thực thúc đẩy dopamine phân bố khiến cô hạnh phúc nhắm mắt thở dài, cảm nhận được niềm vui khi làm người có tiền.

Nếu anh cả với các em cũng ở đây thì tốt biết bao, có thể cùng cô ăn những món ăn ngon mà trước kia họ chưa bao giờ được ăn… Hy vọng sẽ có người chăm sóc anh cả, Gia Như và Gia Tuấn chu đáo…

Sau bữa cơm, Gia Di lại cùng bạn thân đi dạo công viên, tán gẫu trên trời dưới đất, ăn kem, mua đồ trang sức nhỏ, xuyên qua phố lớn hẻm nhỏ trải nghiệm đủ loại dịch vụ tiện lợi và những thú vui tốt đẹp của thành phố thế kỷ mới.

Chơi tận hứng, cô mới nói lời chào tạm biệt với các bạn, sau đó ngồi vào tàu điện ngầm về nhà.
Sự nghiệp huy hoàng của Dịch Gia Di đáng được khen ngợi, mà tổ trọng án Tây Cửu Long sở hữu một nhân tài như vậy, cũng đủ để khiến người khác ghen ghét!

Sao họ không may mắn đề bạt được một thiên tài như vậy nhỉ?

[Vở kịch ngắn 5: Câu chuyện của Gia Di nguyên thân (cô gái mà nữ chính xuyên vào thân thể)]

Tại một không gian khác chênh lệch 30 năm thời gian với Hương Giang, một cô gái khác cũng gọi là Dịch Gia Di, nhưng có vận mệnh hoàn toàn khác biệt, bước ra trường thi, băng qua đám đông, đi giữa những tòa nhà cao tầng trong thành thị phồn hoa đến mức khó tin.
May mà cô bạn thân chị T rất am hiểu gọi món, sau khi hỏi thăm khẩu vị của đám bạn thân, cô ấy lập tức gánh vác trọng trách gọi món, hơn nữa nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Khi thực đơn được kẹp trong sổ nhỏ đặt sang một bên, tranh thủ lúc mọi người không chú ý, Gia Di vội vàng lén lút nhìn thoáng qua.

1200 tệ, không ngờ lại không khoa trương như mình nghĩ!

Gia Di thở phào nhẹ nhõm, cả người bình tĩnh lại, giọng điệu trò chuyện cũng trở nên nhẹ nhõm hơn.
Người trẻ tuổi đã quen với nghèo khổ, tràn ngập tò mò với thành thị phồn hoa rực rỡ chung quanh. Những khu vực xanh hóa khác biệt, những chiếc xe sang đẹp đẽ, những chàng trai cô gái ăn diện chỉn chu, cùng với hơi thở cuộc sống của thời đại mới phả vào mặt…

Cô còn chưa bao giờ được ăn món Pháp đâu, nghe đồn đắt tiền lắm, không biết 2000 tệ mà mẹ chuyển cho mình có đủ để trả tiền hay không, không thì lúc liên hoan mình nên kín tiếng một chút, tạm thời đừng nhắc đến chuyện mình trả tiền, lỡ trả không nổi thì chia tiền với nhau, bữa sau lại mời các bạn ăn trà chiều vậy.

Nghĩ đến đây, cô thấp thỏm bước vào nhà hàng Pháp. Khi nhân viên phục vụ nghênh đón, cô lập tức cảm nhận được áp lực, bắt đầu lo lắng 2000 tệ có đủ để trả phần của mình không nhỉ? Lỡ vẫn không đủ thì sẽ mất mặt lắm….

Lúc gọi món với bạn bè, Gia Di cẩn thận nhìn đủ mọi món ăn được trang trí bắt mắt trên thực đơn, lâm vào mờ mịt.
Căn nhà quen thuộc trong trí nhớ của thân thể này, lại có phần xa lạ đối với Gia Di xuyên việt từ quá khứ đến đây.

Cô mồ côi cha mẹ từ tấm bé, giờ đây bắt đầu tìm kiếm dấu vết của cha mẹ thân thể này để lại —— thực phẩm tiện lợi trong tủ lạnh, các loại đồ uống lạnh, máy tính có thể gấp lại siêu mỏng, các bộ sách hướng dẫn làm giàu trên giá trách, máy móc tập thể hình gia dụng…

Dần dà, cô bắt đầu có nhận thức cụ thể và thiết thực đối với chuyện mình có cha mẹ.

Gò má Gia Di hơi nóng lên, bỗng cảm thấy thấp thỏm.


Gia Di ngơ ngẩn nhìn họ. Trong trí nhớ rất xa xưa trước kia, cũng từng có người nhìn mình như vậy, dịu dàng hỏi mình.

Bóng đêm rất sâu, sau khi hoàn hồn, Gia Di kìm nén cảm xúc, nhỏ giọng kêu ℓên: “Mẹ…”







Bình Luận (0)
Comment