Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 163 - Chương 163 - Đám Trẻ, Cuộc Đời, Giống Như Mua Thạch Băng Vậy

Chương 163 - Đám trẻ, cuộc đời, giống như mua thạch băng vậy
Chương 163 - Đám trẻ, cuộc đời, giống như mua thạch băng vậy

Chương 163: Đám trẻ, cuộc đời, giống như mua thạch băng vậy

“Làm năm phần nhé.” Dịch Gia Di lại xòe năm ngón tay ra, vừa cười vừa bổ sung.

Sau nửa tiếng, Gia Như và Gia Tuấn nghỉ trưa về nhà, vừa ngồi xuống đã có thạch băng mới mẻ để ăn.

Bất ngờ là buổi trưa Đinh Bảo Thụ cũng nghỉ, đeo cặp sách thuận theo đám đông học sinh tan học cũng đi vào trong, Dịch Gia Đống sảng khoái cho Đinh Bảo Thụ phần thạch băng đó của mình.

Thiếu niên nhỏ đứng trước quầy thu ngân, ăn sạch thạch băng như Trư Bát Giới ăn nhân sâm quả, mang theo gương mặt hài lòng và hạnh phúc chạy đi làm trợ thủ cho Gia Như.

Cùng với học sinh tan học còn có đội ngũ rất dài tới mua Frappuccino.

Các học sinh đứng ríu rít nói chuyện, khi quay đầu nói chuyện với bạn bè, cặp sách phía sau sẽ va vào một người khác, ồn ào náo nhiệt như có mười nghìn con vịt đang chạy tập thể, cạp cạp cạp cạp…

Dịch Gia Di kinh hoàng, cầm thạch băng của mình đi ra khỏi Dịch Ký, ánh mắt nhìn theo đội ngũ ra khỏi quán rồi lại vòng lên trên… thật dài.

Chỉ một đội người này đã khoảng mười mấy người rồi, còn có nhiều học sinh thích đi theo đám đông nghe ngóng xem mọi người đang xếp hàng mua đồ uống vô cùng ngon miệng gì mà cũng xếp hàng theo, vì thế đội ngũ càng ngày càng dài, vậy mà lại bắt đầu xếp vòng.

Dịch Gia Di bưng thạch băng trong tay, nuốt nước miếng.

Một cốc Frappuccino sáu đồng tiền Hồng Kông, năm mươi người chính là ba trăm đồng, chỉ một lúc thôi đã có khoảng năm mươi người xếp hàng, đi qua đi lại vẫn còn càng nhiều phần trà sữa phải bán, như vậy một ngày phải bán được bao nhiêu tiền?

Chỉ riêng trà sữa đã rất kiếm rồi!

Đôi mắt cô lập lòe ánh sáng màu tiền giấy, cả người có hơi lâng lâng, thẳng đến khi có nữ học sinh xởi lởi hỏi cô đang ăn gì thì cô mới đáp lời.

“Thạch băng Tứ Xuyên.” Dịch Gia Di cảm thấy trong các món ngọt mới ở quán lại có thể thêm một phần: “Tứ Xuyên là một tỉnh vô cùng đẹp ở đại lục, thơ cổ có câu ‘Hoa trùng cẩm quan thành” nói chính là Thành Đô, Tứ Xuyên đó. Đây là món mới ở Dịch Ký, muốn ăn thứ này toàn Hồng Kông cũng chỉ có một quán thôi! Hôm nay là ngày đầu tiên bán, em sẽ trở thành…”

Dịch Gia Di đếm số người xếp hàng trước em gái học sinh này, cười bảo: “Có khả năng trở thành mười người đầu tiên được nếm thử thạch băng ở Hồng Kông đó.”

Em gái học sinh này lập tức tỏ vẻ mình muốn ăn, Dịch Gia Di nhanh chóng chạy vào trong Dịch Ký, vỗ một cái lên quầy thu ngân: “Tôn Tân, tôi đã đưa thạch băng vào món ngọt đặc sắc của chúng ta, cậu làm thêm mười phần nữa nhé.”

“Vâng.” Tôn Tân ngoan ngoãn, cô nói gì thì cậu ta đáp như vậy.

Dịch Gia Di đi đến trước cửa, xách một tấm bảng đen qua, thu nhỏ ba chữ [Trà sữa Frappuccino] lại rồi viết thêm vào phía sau [Thạch băng Tứ Xuyên, một phần sáu đồng, giới hạn số lượng mỗi ngày, chỉ bán mười phần! Hoa trùng cẩm quan thành, thạch băng ở Dịch Ký.]

Sau đó, cô bày bảng đen ở chỗ bắt mắt trước cửa, đám trẻ tham ăn lập tức bắt được thông tin, người trong túi còn tiền lập tức quyết nếm thử một phần, trong túi eo hẹp thì bàn bạc với bạn tốt xung quanh, mấy người gom tiền mua một phần, thương lượng với nhau cậu một miếng, tớ một miếng.

Vì thế, ngoài cửa Dịch Ký bắt đầu có người thi thoảng ồn ào:

“Còn thạch băng không?”

“Còn suất mua thạch băng không vậy?”

Tiếp thị đói gian trá ngay lập tức kích nổ đám đông xếp hàng, khiến các học sinh sinh viên vô cùng lo lắng.

Dịch Gia Di ngồi bên bàn nhìn với vẻ hài lòng và thưởng thức.

Đám trẻ, cuộc đời, giống như mua thạch băng vậy, hãy cuộn lên đi.

Thẳng đến bốn mươi phút sau, các học sinh xếp hàng mới dần rút đi, đây vẫn là dưới tình huống Dịch Gia Đống và Gia Như liên thủ bán trà sữa, có vài thực khách tới ăn cơm còn phải ngồi trong quán đợi Dịch Gia Đống rảnh mới có thể ăn bữa cơm của mình.

Sau khi nhàn nhã, Dịch Gia Đống ngẩn người một lúc, ánh mắt liếc qua các bạn nhỏ trong nhà: Dịch Gia Di, Gia Như, Gia Tuấn, Đinh Bảo Thụ và Tôn Tân mới toanh vừa gia nhập, mới chợt nghĩ đến, ồ, bọn trẻ vẫn chưa ăn cơm.

Lúc này anh ta quay về phòng bếp, leng keng loong coong nấu nướng.

Khi anh ta bưng thức ăn lên, Tôn Tân bớt thời gian đi làm đậu phụ cay.

Bình Luận (0)
Comment