Chương 234: Nhện lại có con mồi mới 2
“Tôi… tôi có thể giặt sạch giúp cô.” Tần Tiểu Lỗi nhìn vết gỉ sắt trên cái áo sơ mi trong tay cô ta chằm chằm, anh ta biết làm thế nào để tẩy sạch thứ này.
“Có thể giặt sạch được sao?” Người phụ nữ nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ.
“Có thể.” Tần Tiểu Lỗi thấy cô ta hình như cũng không bài xích cách giải quyết này, đôi mắt lập tức sáng ngời, vội ra sức gật đầu. Một cái áo sơ mi này nhìn cũng biết nó đắt tiền rồi. Anh ta làm cả buổi chiều mới kiếm được bốn mươi tám đồng, làm sao mà đền cho nổi.
Người phụ nữ mím môi, không lập tức trả lời mà hơi ngẩng đầu, dùng một đôi mắt phượng xinh đẹp quan sát người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới.
Tần Tiểu Lỗi có bờ vai quá rộng, khuôn ngực nở nang, bên dưới là vòng eo săn chắc, đường nét xương hông được vẽ lên bên cạnh quần.
Còn có bên dưới chiếc quần bò bị giặt đến bạc màu của anh ta là bắp đùi rắn chắc và một đôi chân đi giày vải.
Khi lại ngẩng đầu lên nhìn, trên mặt cô ta mang theo chút ý cười, đưa cái áo sơ mi trong tay mình lên chóp mũi ngửi rồi mới đưa cho Tần Tiểu Lỗi: “Này.”
Dịch Gia Đống đứng một bên nhìn tất cả những chuyện này, chẳng hiểu sao lại đọc được chút ý ám thị trong động tác ngửi áo sơ mi của người phụ nữ.
Anh ta nhìn Tần Tiểu Lỗi trông khá là vi diệu, nhưng đối phương lại không có cảm giác gì cả, chỉ mở miệng mượn anh ta mấy thứ như chanh cần để tẩy vết gỉ sắt rồi đi ra sau bếp thành thật giặt cái áo.
Đôi bàn tay to hơi thô ráp chà rất nhẹ, cẩn thận đến mức tỉ mỉ, nhưng đối với mùi hương cơ thể trên cái áo sơ mi bên người của nữ giới, Tần Tiểu Lỗi gần như hoàn toàn không có hứng thú gì.
Đợi giặt xong áo, Dịch Gia Như tìm cái mắc áo cho anh ta, tạm thời treo trong căn phòng nhỏ của Tôn Tân, dùng gió quạt để phơi.
Khi Tần Tiểu Lỗi lau tay rồi đi ra ngoài, Dịch Gia Đống đã nấu xong cơm tối cho anh ta, người đàn ông thô kệch chất phác nhận lấy bát cơm, cười ha ha ngửi hương thức ăn rồi tìm chỗ ngồi.
Người phụ nữ tóc đỏ thấy anh ta ra ngoài, lập tức vẫy tay với Tần Tiểu Lỗi: “Tới đây ngồi ghép bàn đi.”
Lúc này đang là giờ cơm tối, mọi người đều ngồi ghép bàn cả, Tần Tiểu Lỗi do dự một chút rồi cũng nghe lời đi đến bên cạnh cô ta, kéo một cái ghế tới ngồi ở phía đối diện, sau đó vùi đầu vào và cơm, hoàn toàn không có cảm giác gì với cô gái vừa xinh đẹp vừa thời thượng trước mặt.
Người phụ nữ dường như ngửi thấy ý tứ khiêu khích từ trong hành động này, phần lớn người đàn ông trong tiệm đều sẽ liên tục nhìn cô ta.
Đặc biệt là sau khi cởi áo sơ mi ra, cái áo chẽn bó sát người mang tới hiệu quả rất tốt, tôn lên đường cong nửa người trên của cô ta rất rõ ràng, tần suất đám đàn ông nhìn trộm càng cao hơn.
Nhưng anh chàng lỗ mãng trước mặt lại không hề cảm thấy hứng thú, dường cơm trước mặt anh ta còn thơm ngon hơn cô ta.
Thấy người đàn ông tiêu diệt sạch đồ ăn, rất nhanh đã định dọn bàn, ngón tay của cô gái quấn lọn tóc đỏ bên mai, chống má hỏi: “Anh có biết sửa máy hút khói dầu không?”
“Hả?” Tần Tiểu Lỗi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Tôi đã dùng rất lâu, nó tắc cả rồi, không hút gió nữa, nếu anh đã biết giặt vết gỉ sắt trên áo vậy có biết dọn máy hút khói dầu không?” Người phụ nữ hơi nghiêng người về phía anh ta, khe ngực như ẩn như hiện.
“Vậy có gì khó đâu, mấy việc trong việc ngoài này tôi đều biết làm, cứ đưa vật liệu cho tôi, đến nhà tôi cũng có thể xây được.” Tần Tiểu Lỗi vỗ ngực đáp, mấy thứ này không phải đều là việc mà toàn bộ đàn ông đều biết làm hay sao, đương nhiên anh ta cũng biết rồi!
“Anh đang giúp ông chủ ở đây dựng mái che, ông chủ trả cho anh bao nhiêu tiền?” Giọng nói của người phụ nữ càng lúc càng mềm mại dịu dàng.
“Bốn mươi tám đồng, còn bao bữa cơm này nữa.” Giọng nói của Tần Tiểu Lỗi mang theo chút khoe khoang, như thể đây là thù lao hậu hĩnh cỡ nào vậy.
“Vậy tôi trả cho anh một trăm đồng, anh giúp tôi xử lý cái máy hút khói dầu một chút nhé, có được không?” Cô ta nghĩ ngợi rồi nói.