Chương 271: Không được, không được không được
“Hai người xem, từ đây có thể nhìn thấy tòa nhà Vượng Giác, cũng nhìn thấy cả khu vực xa hoa nhất Thâm Thủy Phụ, phong thủy rất tốt, vượng vượng vượng, người vào ở nhất định sẽ phất lên.”
“Ánh sáng lại tốt bao nhiêu, gần đây vẫn đang mưa miết mà, hôm nay trời vẫn âm u, nhưng hai người nhìn căn nhà này sáng sủa cỡ nào.”
“Một nhà bốn người ở cùng rất rộng rãi, nếu lắp giường tầng ở đây vậy trong phòng có thể kê hai bàn học, còn có thể đặt hai tủ quần áo, thế nào, cậu Dịch, cô Dịch?”
Quản lý Trương vừa cười hì hì giới thiệu, vừa quan sát vẻ mặt của hai anh em.
“Tiền thuê bao nhiêu? Một lần phải giao tiền thuê trong bao lâu?” Dịch Gia Đống cẩn thận hỏi.
“Một lần giao tiền thuê nửa năm, lại thêm tiền cọc một tháng là được, tiền thuê chỉ mất chín nghìn tệ, rất rẻ.” Quản lý Trương nhấn rất mạnh hai chữ “rất rẻ.”
Nhưng Dịch Gia Đống nghe xong lại suýt chút nữa rớt tròng mắt, anh ta sớm biết bây giờ mua nhà riêng ở Cửu Long có cái giá trên trời, tiền thuê cũng rất đắt nhưng không ngờ có thể đắt đến mức này.
Quản lý Trương lại còn hô to rất rẻ, nhà bất động sản đúng là ăn thịt người mà!
Tiền thuê chín nghìn, cộng thêm phí tài sản lại cộng thêm mấy phí linh tinh nữa, toàn bộ tiền lương của Dịch Gia Di đều phải dùng để trả tiền thuê không nói, mà lợi nhuận của Dịch Ký cũng còn phải bù vào thêm.
Lại tính thêm chi phí đi học của hai em và chi phí mua đồ ăn nhập hàng ở Dịch Ký, gia đình bốn người bọn họ vất vả lắm mới tốt lên, dòng chảy tài chính có khả năng lại phải đứt tiếp.
Không được, không được không được.
Không riêng gì Dịch Gia Đống đứng tính tiền một lúc mà ngay cả nụ cười của Dịch Gia Di cũng cứng ngắc, sao thuê nhà ở Hương Giang lại đắt như thế?
Cô kinh ngạc rớt cằm xuống đất, tốn rất nhiều sức lực mới tìm lại được giọng của mình, miễn cưỡng ứng phó vài câu với quản lý Trương, không thể không mở miệng kiến nghị đi xem căn nhà thứ hai.
Lưu luyến rời khỏi căn nhà này, trong lòng Dịch Gia Di đã bắt đầu nổi lên dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, mấy căn hộ tiếp sau đó không phải quá đắt thì chính là không rộng bằng chỗ đang ở hiện tại cho lắm, không cần thiết phải chuyển.
Hai anh em xem nhà càng nhiều càng chán nản ủ rũ.
Trên đường trở về nhà sau quá trình xem nhà không mấy thành công, Dịch Gia Đống cố gắng bình ổn tâm trạng, mỉm cười an ủi em gái: “Chúng ta sẽ trải qua cuộc sống tốt hơn thôi, không gấp, em mới đi làm tháng thứ hai thôi mà. Gần đây chuyện làm ăn ở Dịch Ký cũng cũng ngày một đi lên, tin anh cả đi. Không đến nửa năm, chúng ta sẽ được ở trong căn nhà tốt hơn. Giờ cứ đợi đã, đến lúc đó trong căn nhà nhỏ cũng đều là ký ức hạnh phúc sống chung của chúng ta, kêu anh chuyển, anh vẫn không nỡ.”
Dịch Gia Di vội xốc lại tinh thần, cũng nở nụ cười an ủi lại anh trai.
Chỉ là sau buổi trưa này, trong lòng hai anh em đều nghẹn một cục tức, lặng lẽ hạ quyết tâm.
Phải bán nhiều trà sữa hơn, bán nhiều món ăn hơn, kiếm nhiều tiền hơn!
Phải phá nhiều vụ án hơn, cố gắng hơn, chăm chỉ hơn, nhất định phải dốc hết toàn bộ sức lực tranh thủ được đề xuất thăng cấp nội bộ! Kiếm nhiều tiền lương và tiền thưởng hơn!
Không thể để tiền bạc làm khó anh hùng nhà họ Dịch được!
…
Về đến Dịch Ký lấy xe đạp lại phát hiện ra anh Nhạc và Tam Phúc đang bầu bạn ăn đậu phụ Tứ Xuyên.
“Cùng về cục cảnh sát đi.” Phương Trấn Nhạc nói xong, và hai miếng cơm rồi đứng dậy thanh toán.
Tam Phúc nuốt nốt miếng đậu phụ siêu thơm siêu mềm cay xè cuối cùng rồi cũng đứng dậy theo.
Khi Phương Trấn Nhạc đợi tiền thối, BB-call bên hông đột nhiên vang tít tít, sau đó bên hông Tam Phúc và Dịch Gia Di cũng rung điên cuồng không ngừng như thế.
Ba người đồng loạt lấy BB-call ra, sau khi đọc nhanh không hẹn mà cùng lao ra cửa.
Không ai nói tiếng nào lại ăn ý đến kinh người.
Đợi khi Tôn Tân phản ứng lại thì Phương Trấn Nhạc vẫn chưa lấy tiền thừa đã chở Tam Phúc và Dịch Gia Di, lái chiếc phi cơ loại hình xe Jeep của mình phóng như bay, chạy về phía hiện trường gây án.