Chương 291: Một khắc này, “hung thủ” là Dịch Gia Di
Khi đối diện với thi thể nam cầm súng tự động, cô nhìn thấy trước khi đối phương chết đã kéo khăn trùm đầu màu đen xuống, lộ ra gương mặt đầy mồ hôi và biểu cảm kinh hoàng.
Viên đạn của anh Tam Phúc bắn rát chuẩn, ngay khi gã còn đang cầm súng tự động muốn liều chết một phen đã chấm dứt tính mạng của gã.
Cái chết tên của tên cướp này không liên quan đến cô, trên người anh ta cũng không có vết thương do cô để lại, chỉ là qua màn, cô lại kiểm tra thi thể của tên cướp thứ hai.
Đó là tên cướp bị sir Phương xử lý sạch trong một giây ngay khi bọn họ vừa tới nơi.
Trong dòng chảy hình ảnh khi tiếp xúc với thi thể của tên cướp này, Dịch Gia Di nhìn thấy trong đôi mắt dưới khăn trùm đầu đen của đối phương chỉ có vẻ gian xảo và nham hiểm giống như loài lang sói, anh ta còn chưa kịp hoảng sợ thì đã trúng đạn vào chỗ yếu hại.
Ngay khi anh ta ngã xuống, trong mắt phần lớn là nghi ngờ mà không phải đau đớn và sợ hãi.
Thi thể này cũng không liên quan đến cô, pháp y trẻ tuổi bên cạnh gật đầu, cô lại đi về phía thi thể cuối cùng.
Đó là tên cầm đầu Diệp Vĩnh Càn, đôi mắt đã từng lạnh lùng, tàn bạo, tràn đầy vẻ xơ xác tiêu điều nhắm chặt, trên gương mặt hung dữ chỉ còn lại tử khí.
Vẫn như cũ, trong nháy mắt bị kéo vào dòng chảy hình ảnh, từ góc độ của Diệp Vĩnh Càn, cô nhìn thấy mình đã bắn súng.
Ánh sáng chiếu lên người cô và Diệp Vĩnh Càn đứng trong bóng râm của ngân hàng sinh ra sự tương phản rõ nét: Bọn họ một sáng một tối, một âm một dương.
Dịch Gia Di nhìn thấy hai tay mình cầm súng, kiên định cắn chặt răng, trong đôi mắt là ngọn lửa nóng chỉ có thể thành công mà không thể thất bại.
Tầm nhìn đối diện với họng súng tối đen, ngực cô phập phồng lên xuống.
Một khắc này, “hung thủ” là Dịch Gia Di.
…
Chạng vạng, Dịch Gia Di tan làm, Dịch Gia Đống gọi điện cho cô hỏi mấy giờ về đến nhà.
Người dân toàn Hồng Kông đều xem thời sự, cả buổi chiều Dịch Gia Đống đều đứng ngồi không yên, muốn gọi điện lại lo lắng ảnh hưởng đến công việc của em gái, cuối cùng đợi đến gần tan làm mới dám gọi tới.
Dịch Gia Di nói hôm nay có thể đúng giờ tan làm, Dịch Gia Đống lại bảo cô gọi những đồng nghiệp khác cùng tới Dịch Ký, anh ta đã biết Phương Trấn Nhạc và Tam Phúc bị thương không nhỏ không lớn, cánh tay và cổ cũng bị cứa rách da, buổi chiều anh ta nấu canh gà dạ dày heo, chuẩn bị thêm vài món thần thánh cho bọn họ bổ huyết, trấn an tâm thần.
Ngay cả Tôn Tân cũng làm bánh tam giác nhân đường đỏ và món thịt chân giò bò nổi tiếng Tứ Xuyên dùng củ cải và thịt nạm bò xào, nói cũng rất bổ.
Dịch Gia Di sảng khoái đồng ý, cúp máy xong mới long trọng mời tất cả thành viên tổ B buổi tối tới Dịch Ký dùng bữa.
Mọi người vừa nghe lại có đồ ăn ngon mà cảm động nước mắt giàn dụa.
Tuy rằng anh Nhạc vẫn luôn hào phóng, tổ B bọn họ cũng xa xỉ hơn các tổ CID khác, nhưng mọi người đều là đàn ông thô kệch, không có ai giúp vạch kế hoạch, đều là nhìn thấy cái gì thì ăn cái đó, thường xuyên khổ não vì không biết nên ăn gì, có tiền cũng không biết tiêu.
Bây giờ tốt hơn nhiều rồi, nghe thực đơn mà Dịch Gia Di báo lên, các thám tử mỗi ngày trầy trật sống cảm giác trong nước mắt còn lẫn thêm nước miếng.
Hơn nữa, sau buổi tiệc đại bổ tối nay, madam còn phải mời bọn họ một tuần cơm trưa nữa.
Một khoảng thời gian gần đây, chuyện vui của tổ B bọn họ có phải quá nhiều rồi không? Sao cảm giác ngày nào cũng là lễ tết thế nhỉ?
Có phải các vụ án gần đây phá rất hay đúng không?
Lưu Gia Minh vừa hồi tưởng, đột nhiên cảm thấy sau lưng mình tỏa ra ánh sáng rực rỡ - đó chính là ánh sáng của sự tự hào!
Vừa đến năm giờ, thấy Dịch Gia Di đeo túi lên, cậu ta lập tức sáp tới duỗi cánh tay: “Nào, tay súng thần Dịch, để em Gia Minh giúp chị xách túi cho!”
Gary cười ha ha chế nhạo cậu ta, lại quay đầu cầm chìa khóa xe của anh Nhạc: “Anh Nhạc bị thương rồi, cứ để em phụ trách lái xe cho.”
Vì thế mọi người giúp đỡ lẫn nhau, khách sáo kết thúc công việc đúng giờ, sau đó tràn đầy hy vọng lao đến Dịch Ký ăn cơm.